“Khi nhiều người tìm đến bác sĩ khác trong khoa mà không đến khám ở chỗ em thì em phải làm sao? Khoa của chúng ta, hàng tháng đều phải đánh giá hiệu quả công việc, liên quan đến tiền thưởng, đến cơ hội thăng tiến trong tương lai của em. Nếu không đạt tiêu chuẩn, lãnh đạo sẽ phê bình. Lúc đó em phải làm sao? Mỗi lần gặp bệnh nhân khó, em đều chuyển lên cho cấp trên, cấp trên sẽ không thấy em bất tài sao?”
“Là…” Môi Lưu Lạp run run.
“Không chỉ những người trẻ tuổi như các em mới gặp phải tình cảnh khó khăn này. Tôi và anh họ em cũng phải đối mặt hàng ngày. Người trẻ tuổi đừng lấy tuổi trẻ làm cái cớ cho sự kém cỏi của mình. Ca bệnh lần này em gặp phải còn tương đối dễ. Còn nhiều ca bệnh khó hơn nữa. Đợi em có thêm kinh nghiệm lâm sàng, nhiệm vụ nặng nề hơn, sẽ thấy những bệnh nhân như vậy ngày càng nhiều. Em không thể trốn tránh được. Vấn đề của em chỉ có một, tâm lý không đúng, không đặt trọng tâm vào kỹ thuật. Bác sĩ có thể không tranh giành bất cứ điều gì, nhưng duy nhất kỹ thuật là không thể không tranh giành.” Thôi Thiệu Phong nói.
Nói trắng ra, không bệnh nhân nào muốn đến khám ở bác sĩ không có theo đuổi về kỹ thuật. Bác sĩ như vậy chắc chắn là lang băm. Chỉ cần bệnh tình hơi khó một chút là bệnh nhân sẽ chết ngay.
Bác sĩ được người ta tôn trọng là vì là những người có trí tuệ cao, không trau dồi kỹ thuật là tự hủy hoại mình.
Trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4703837/chuong-2600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.