Bác sĩ Hồ không ngờ lại gặp anh ta ở đây, nhất thời không biết trả lời thế nào, vẻ mặt cứng đờ.
Tin tức lan truyền rất nhanh. Việc bác sĩ Hồ bị đình chỉ công tác không phải chuyện nhỏ, nhanh chóng lan truyền khắp bệnh viện. Thường Gia Vĩ nhớ lại trưa nay nhận được điện thoại của bác sĩ Quan thông báo, cũng không khỏi ngạc nhiên.
Hóa ra bác sĩ Hồ này là người sĩ diện, không muốn thừa nhận mình đáng thương trước mặt đồng nghiệp, nên thà cứng miệng, không chịu giải thích rõ ràng, để bị người khác hiểu lầm.
“Nói rõ ràng có khó vậy sao?” Thường Gia Vĩ phê bình vị tiền bối này: “Bác sĩ bị bệnh cũng là bệnh nhân, che giấu làm gì. Cô là bác sĩ, rõ hơn ai hết, chẳng phải cô ghét nhất bệnh nhân nói dối về bệnh tình của mình sao?”
Bác sĩ Hồ im lặng, biết rằng sau khi bị người khác biết sự thật, chắc chắn sẽ bị nói này nói nọ.
Thẩm Hi Phỉ ngồi bên cạnh bác sĩ Hồ, không dám ho he, len lén quan sát sắc mặt của Thường Gia Vĩ. Nếu cô ta muốn đến Bắc Đô 3, càng không dám đắc tội Thường Gia Vĩ.
Sợ hai vị thầy cãi nhau, Tạ Uyển Oánh đẩy cửa bước ra, gọi: “Thầy Thường.”
Nghe thấy giọng cô, Thường Gia Vĩ lập tức quay lại, nhìn cô với vẻ mặt tươi cười: “Oánh Oánh, em muốn ăn gì, tôi gọi người mang đến ngay.”
“Bác sĩ Hồ và mọi người hình như chưa ăn tối.” Tạ Uyển Oánh nói với tiền bối.
Bác sĩ Hồ tạm thời ở lại bệnh viện, đang đợi người nhà lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684353/chuong-2000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.