Yên tâm, Tạ Uyển Oánh tìm một chiếc ghế ngồi trong văn phòng, xắn ống quần lên.
Vết thương ở đầu gối không nặng, chỉ là vết xước và hơi bầm tím, chắc vài ngày nữa sẽ tự khỏi. So với vết thương ngoài da này, việc bụng đói cồn cào mới là vấn đề thực sự. Cô đã ăn hết đồ ăn trong cặp trên xe taxi, chỉ còn cách quay về ký túc xá pha sữa bột yến mạch uống. Lại một lần nữa phải thán phục sự chuẩn bị chu đáo của mẹ, đã dặn cô dự trữ đồ ăn trong ký túc xá. Dù sao mẹ cô cũng từng làm nhân viên y tế, hiểu rõ điều này.
Điện thoại bỗng nhiên reo, không biết ai gọi đến. Tạ Uyển Oánh lấy điện thoại ra xem, là số của Thường Gia Vĩ.
Thường Gia Vĩ bây giờ đã không còn phải trực tuyến 1, tuyến 2, bắt đầu trực tuyến 3. Thông thường, bác sĩ trực tuyến 2, tuyến 3 sẽ chọn về nhà, không ở lại bệnh viện. Vất vả lắm mới lên được vị trí này, không bác sĩ nào muốn làm việc ngày đêm ở bệnh viện, về nhà nghỉ ngơi là tốt nhất.
Nghe máy, Tạ Uyển Oánh hỏi: “Thầy Thường?”
“Là tôi. Tôi đang ở bệnh viện, nghe nói em đến Quốc Hiệp?” Thường Gia Vĩ hỏi.
Tiền bối ở trong bệnh viện là vì có ca cấp cứu cần bác sĩ hỗ trợ, tình cờ nghe tin cô đến Quốc Hiệp. Tạ Uyển Oánh nghĩ vậy, không chút nghi ngờ, nói: “Vâng. Thầy Thường đang bận ở khoa chỉnh hình ạ?”
Không, khoa chỉnh hình phòng 3 yên ắng, không có điện thoại cầu cứu, anh đang ở trong văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684352/chuong-1999.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.