Sau khi giải quyết xong việc nhập viện cho bệnh nhân, Thường Gia Vĩ tiếp tục tranh luận với đối phương: “Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm. Tối nay Oánh Oánh đi ăn cơm cùng hai chúng tôi, cậu đừng có ý kiến gì. Sau này chúng tôi sẽ lại mời cô ấy đi ăn cơm. Không phải chỉ có chúng tôi mời cô ấy ăn cơm. Đào Trí Kiệt, Đàm Khắc Lâm đều đã mời cô ấy ăn cơm rồi. Cậu chỉ nhắm vào hai chúng tôi là không có lý, không công bằng, không công bằng với chúng tôi cũng không công bằng với cô ấy.”
“Lúc đó họ mời cô ấy ăn cơm là vì cô ấy dẫn giáo sư đi cùng. Hơn nữa, Đàm Khắc Lâm cũng không mời cô ấy ăn cơm mấy lần. Đàm Khắc Lâm cũng là người Bắc Đô.” Nhậm Sùng Đạt phản bác.
“Làm sao cậu có thể mong đợi một người mặt lạnh như tiền như Đàm Khắc Lâm thường xuyên mời người khác ăn cơm, anh ta vô cảm.” Thường Gia Vĩ không chấp nhận lập luận này của anh ta.
“Nói như cậu, cái máy Phó Hân Hằng làm sao lại mời người ta ăn cơm.” Nhậm Sùng Đạt lại phản kích.
“Có gì lạ. Người mặt lạnh không biết cách cư xử. Người máy sẽ làm theo chương trình được cài đặt.”
Hai vị giáo sư càng cãi càng hăng, quên mất còn có người đang ngồi nghe.
Tim Tạ Uyển Oánh đập nhanh hơn, không dám nhìn sắc mặt của giáo sư Phó.
“Phó Hân Hằng đang nghe sao?” Nhậm Sùng Đạt cảm nhận được tín hiệu cảnh báo từ Tạ Uyển Oánh, hỏi.
“Phải, anh ấy đang ở đây. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4680562/chuong-1874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.