Người có thể ở lại Quốc Hiệp đều là học bá trong số học bá. Chuyện này đâu cần người khác nói.
Biết được hai lần cân nhắc của Tào Dũng sau đó, Đào Trí Kiệt sớm đã ở trong văn phòng của mình nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu. Cửa sổ văn phòng của anh có thể nhìn thấy con đường từ khoa cấp cứu đến phòng khám bệnh viện.
Thấy hai vị bạn học cõng một người chạy qua con đường đó, anh lập tức từ trên lầu lao xuống phòng cấp cứu.
“Đào, Đào sư huynh, cái này, Oánh Oánh cô ấy...” Đầu óc và đầu lưỡi Phùng Nhất Thông líu lại, mắt thấy mặt Đào sư huynh rất nghiêm túc như thể tùy thời muốn phê bình người khác, cậu sợ đến không biết nói gì cho phải.
Đưa tay đẩy bạn học Phùng đang chặn cửa ra, Đào Trí Kiệt liếc mắt một cái nhìn thấy tiểu sư muội đang nằm bên trong, mày nhíu chặt nghĩ, Thật là như vậy, đã về, hơn nữa còn ngất xỉu.
Trước đó anh và những người khác vẫn luôn lo lắng nhất chính là tình trạng như thế này xảy ra.
Tạ Uyển Oánh đang nằm trên giường đối diện với ánh mắt Đào sư huynh, cả trái tim muốn run lên, là nhớ tới Đào sư huynh đã cảnh cáo nàng trong tin nhắn nghĩ, Có chuyện phải nói, không được giấu giếm.
Cảm giác được nàng dường như bị vị Phật này dọa sợ. Vu Học Hiền thẳng lưng nói với Đào Trí Kiệt: “Đừng căng thẳng, chỉ là tụt huyết áp thôi.”
Đào Trí Kiệt quét mắt nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt không muốn nói nhảm nửa câu với cậu ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4651848/chuong-1612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.