Khi kể lại câu chuyện bốn năm trước cho những người trước mặt, Lâm Lệ Quỳnh tự mình cảm nhận được sự khó khăn và đau khổ của Tạ Uyển Oánh khi gặp phải sự ngờ vực của bệnh nhân và cố gắng cứu sống họ. Tạ Uyển Oánh không lùi bước lúc đó, bây giờ đến lượt cô, bốn năm sau, gặp phải chuyện tương tự, cô cũng không thể lùi bước. Cô phải làm một bác sĩ có trách nhiệm.
Những người nhà siết chặt nắm tay như muốn đánh cô, cho đến khi nghe thấy cô nói những lời này: “Mọi người hãy lý trí, có thể trách móc chúng tôi, nhưng không thể vì sự ngờ vực nhất thời mà phủ nhận y học. Nếu không, đứa trẻ sẽ không thể cứu vãn được như bệnh nhân bốn năm trước. Vấn đề lớn nhất của đứa trẻ này bây giờ là, con bé không còn kịp để chuyển đến bệnh viện khác.”
“Cô không họ Trần?” Dì Tư Tư nghi ngờ cô là bác sĩ Trần gây ra chuyện này, nếu không tại sao lại tốt bụng cầu xin họ.
“Tôi không họ Trần, tôi họ Lâm.” Lâm Lệ Quỳnh lại phủ nhận mình là bác sĩ Trần.
“Cô cầu xin chúng tôi làm gì?”
“Tôi không muốn nhìn thấy đứa trẻ này chết.”
“Sao cô lại tốt bụng như vậy?”
“Tôi là bác sĩ, không muốn nhìn thấy bệnh nhân chết. Anh hỏi bác sĩ nào cũng vậy thôi.”
“Đúng đúng đúng.” Thẩm giáo sư đi theo học sinh vào, giải thích với người nhà: “Không có bác sĩ nào muốn nhìn thấy bệnh nhân chết, nếu không làm bác sĩ còn ý nghĩa gì nữa. Mọi người hãy suy nghĩ kỹ xem chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4629105/chuong-1464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.