Câu hỏi này nhắc nhở Tào Dũng. Anh nhớ lại cảnh cô đến phòng cấp cứu. Lúc đó chỉ là chạm mặt, ngày hôm sau, anh nghe bảo vệ bệnh viện nói cô đến tìm người thân. Nhưng người thân của cô đã phủ nhận ngay tại chỗ. Người thân của cô là bác sĩ của bệnh viện đó.
Tại sao lại tìm người thân là bác sĩ? Bởi vì có việc cần nhờ? Việc gì? Chắc là họ hàng xa lắm mới phủ nhận sự tồn tại của cô.
Phủ nhận cô, chắc chắn là đã từ chối yêu cầu gì đó của cô tối hôm đó.
Nghĩ thế nào cũng thấy sai sai.
Liệu có phải vì lý do mà cô ấy đã nói trước đó, rằng người thân của cô ấy đã mất? Vì vậy, dù thế nào cô ấy cũng phải đến Quốc Hiệp để trở thành bác sĩ ngoại khoa.
“Nói đi.” Thấy anh im lặng hồi lâu, nét mặt cũng không đúng, Nhậm Sùng Đạt lo lắng lay vai anh.
“Hai người đứng ở cửa nói chuyện bí mật gì đấy?” Chu Hội Thương đi ra, tay bưng bát bún, vừa ăn vừa quan sát hai người bạn học.
“Không có.” Nhậm Sùng Đạt phủ nhận.
“Hai người không để ý, có người đứng sau lưng nghe lén đấy.”
Nhậm Sùng Đạt và Tào Dũng lập tức quay lại, thấy sau lưng không có ai thì mới biết bị lừa.
Chu Hội Thương cười ha hả: “Còn dám nói không phải nói chuyện bí mật à?"
Nhậm Sùng Đạt trừng mắt nhìn anh ta rồi bỏ chạy, chạy được vài bước thì quay lại nhắc nhở Tào Dũng: “Có chuyện gì thì nói cho tôi biết, tôi là người hướng dẫn. Đừng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946490/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.