Tạ Uyển Oánh mỉm cười, không tin. Làm gì có ai thích người khác mà lại suốt ngày phê bình người ta.
“Không tin tôi nói sao? Tôi hiểu ông ấy lắm.” Viện trưởng Ngô chỉ vào ngực mình, lại chỉ vào hai người còn lại trong thang máy: “Tôi cũng rất hiểu họ.”
Bị Viện trưởng chỉ tay vào, Hoàng Chí Lỗi căng thẳng quay mặt vào tường.
Ánh mắt Tào Dũng càng thêm sâu thẳm.
Thầy Ngô tự xưng hiểu rõ Thầy Đàm và các sư huynh của cô, Tạ Uyển Oánh hiểu ra, nói: “Thầy Ngô, thầy là giảng viên quản lý lâm sàng sao?”
“Ừ.” Viện trưởng Ngô cân nhắc câu trả lời: “Tôi có liên hệ với phòng đào tạo của bệnh viện, sẽ cung cấp cho họ một số kiến nghị của tôi.”
Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi nheo mắt, nhìn lãnh đạo lớn nói dối không cần nháp.
Cái gì gọi là cung cấp kiến nghị? Lãnh đạo lớn không phải trực tiếp ra lệnh sao?
“Là sinh viên, em có ý kiến gì về công tác giảng dạy lâm sàng không? Nói cho tôi biết, tôi sẽ phản ánh lại cho phòng đào tạo.” Viện trưởng Ngô làm động tác như đang cầm bút, rất giống một giảng viên học viện y khoa đang làm việc.
Thầy Ngô là giảng viên nghiêm túc và có trách nhiệm, Tạ Uyển Oánh nhìn hai sư huynh bên cạnh, nói: “Em không có ý kiến gì về công tác giảng dạy lâm sàng. Các thầy đều rất chuyên nghiệp.”
Ánh mắt đầy ẩn ý của tiểu sư muội, Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi hiểu ra nghĩ, Tiểu sư muội đang trấn an họ, sẽ không nói gì sai. Sợ họ làm gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946408/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.