Người đàn ông lướt qua trước mặt cô, vai rộng, mặc áo blouse trắng thẳng thớm tinh tế mang theo chút cảm giác lạnh lẽo màu xám.
Tạ Uyển Oánh chợt lóe lên trong đầu, đại khái đoán được người đó là ai.
Chắc hẳn là vị giáo sư đã hướng dẫn cô chọc kim thành công qua điện thoại với giọng điệu lạnh lùng nhưng lại thể hiện rất giỏi.
Triệu Triệu Vĩ đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Thì ra ông ấy là Phó Hân Hằng.”
Phó Hân Hằng là ai? Trước đây cô chưa từng nghe nói đến. Bởi vì cô không thích buôn chuyện. Kể cả chuyện của Tào Dũng cũng là do người khác kể cô mới biết một chút.
“Khoa Ngoại tim.” Thấy cô không biết, Triệu Triệu Vĩ ghé sát tai cô nói: “Ông nội tôi nói ông ấy rất giỏi, tương lai chắc chắn là chủ nhiệm khoa Ngoại l*иg ngực.”
Là giáo sư giỏi của khoa Ngoại tim. Mắt Tạ Uyển Oánh sáng lên, nghĩ cách học tập kỹ năng của giáo sư giỏi.
Phó Hân Hằng đi đến bên giường bệnh nhân, nghiêng người, lại liếc mắt, phát hiện ánh mắt cô thay đổi nghĩ, Từ lúc đầu nhìn anh thờ ơ, đến đột nhiên sáng lên lấp lánh như phát hiện ngôi sao nhỏ.
Tại sao nhìn anh ta như đang nhìn ngôi sao nhỏ? Dù là sinh viên y khoa hay người khác, anh ta chưa từng thấy ánh mắt như vậy.
Bác sĩ Dương khám sơ bộ cho bệnh nhân xong, nói với Phó Hân Hằng: “Cần phải làm dẫn lưu khoang ngực lại.”
Tạ Uyển Oánh chọc kim khoang ngực lúc trước, chỉ là nhằm vào áp lực tràn khí màng phổi trong tình huống cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946243/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.