Dù sao thì, anh ta và Tạ Uyển Oánh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi được rồi, giao cho chúng tôi, hai em vất vả rồi.” Bác sĩ Kim khẳng định sự kiên trì và nỗ lực của hai sinh viên y khoa.
Sau khi cửa ghế sau mở ra, bác sĩ Dương trước tiên đeo ống nghe lên nghe tình trạng của bệnh nhân, kiểm tra xem chỗ chọc kim của Tạ Uyển Oánh có vấn đề gì không, sau đó dặn dò những người hỗ trợ phía sau: “Từ từ thôi, bệnh nhân tim mạch.”
Bốn năm người tất bật, cùng nhau cẩn thận chuyển bệnh nhân từ xe cảnh sát lên xe giường của bệnh viện. Tạ Uyển Oánh đợi bệnh nhân được đưa ra ngoài an toàn mới chui ra khỏi xe cảnh sát.
“Bác sĩ.”
Nghe thấy có người dường như đang gọi mình, Tạ Uyển Oánh quay đầu lại.
Anh cảnh sát đã hộ tống bọn họ đưa bệnh nhân đến bệnh viện đột nhiên chào hai sinh viên y khoa.
“Vất vả rồi!” Anh cảnh sát nói với cô và Triệu Triệu Vĩ, khóe miệng nghiêm nghị nở nụ cười.
Hẳn là anh cảnh sát cũng biết hai người bọn họ đã căng thẳng như nào.
Triệu Triệu Vĩ nhanh trí đáp lễ, thay Tạ Uyển Oánh và mình cúi chào anh cảnh sát: “Chú vất vả rồi!”
Chú? Cằm anh cảnh sát lập tức rủ xuống nghĩ, Này, cậu nhóc, cậu thấy tôi già vậy sao? Tôi chỉ hơn cậu vài tuổi thôi.
Lại thấy hai bác sĩ trẻ chớp mắt chạy vào cấp cứu, anh cảnh sát không khỏi cười, mỉm cười thoải mái, thả lỏng. Bệnh nhân đã được đưa đến Quốc Hiệp, bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946242/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.