Những chi tiết này, dù bác sĩ trước đó có làm đúng, cũng sẽ không dẫn đến hậu quả đáng sợ hiện nay. Vừa rồi bố bé Lưu suýt chết, trước khi chết máy theo dõi điện tim còn ngừng hoạt động, nói ra thì tương đương với bác sĩ hại chết người? “Bệnh án chỉ có ghi chép nhập viện, còn ghi chép bệnh tình sau đó đâu? Không có ghi chép huyết áp, nhịp tim tiếp theo? Càng không có làm lại điện tâm đồ? Hơn ba tiếng đồng hồ từ lúc nhập viện đến giờ không ai quản bệnh nhân? Vậy đưa ông ấy vào phòng cấp cứu làm gì?” Chu Hội Thương càng xem càng không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm vào mặt bác sĩ Lâm nghĩ, Này, anh bạn, Nội Tim mạch các anh làm ăn kiểu gì vậy?
Sắc mặt bác sĩ Lâm trắng bệch, môi run run nghĩ, Ông ta bị người ta hại rồi!
“Anh nói hoàn toàn đúng.” Bác sĩ Lâm là người thẳng thắn, sai là sai.
“Nhưng các anh lại không làm gì cả?” Chu Hội Thương chất vấn.
“Không phải tôi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, là Chương Tiểu Huệ!” Bác sĩ Lâm bây giờ rất muốn đánh người đó.
“Chương Tiểu Huệ là ai?” Chu Hội Thương dường như chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Cô ấy là nghiên cứu sinh khoa chúng tôi, chiều nay được khoa gọi đến trực thay tôi.” Bác sĩ Lâm trả lời.
“Chỉ là nghiên cứu sinh khoa các anh thôi, anh lại tin tưởng cô ấy như vậy?” Chu Hội Thương đẩy gọng kính lên, tiếp tục nghi ngờ.
“Là nghiên cứu sinh được chủ nhiệm chúng tôi đặc biệt tiến cử đấy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946200/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.