Cấp cứu rất bận rộn, đôi khi có nhiều bệnh nhân cùng lúc đến, một bác sĩ cấp cứu chắc chắn không thể xử lý hết mọi việc, sẽ có thiếu sót. Nước ngoài đã thống kê, sai sót chẩn đoán là nhiều nhất trong điều trị y tế, và không thể tránh khỏi hoàn toàn.
Bác sĩ Giang và Hoàng Chí Lỗi cũng không thể phản bác điều này. Bác sĩ Giang đành phải nói thật: “Vấn đề là anh đi đề xuất cũng không thích hợp. Anh không phải bác sĩ Ngoại Tim mạch cũng không phải bác sĩ Nội Tim mạch, không phải chuyên khoa này, không có sức thuyết phục.”
Muốn đi tranh luận với người ta, nếu không đưa ra chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này, người ta căn bản không thèm để ý đến anh.
Bởi vì anh không phải người của chuyên khoa này, anh có tư cách gì để tranh luận với người của chuyên khoa về những vấn đề chuyên môn.
“Hôm nay ai trực nội khoa cấp cứu?” Hoàng Chí Lỗi hiểu ra vấn đề, liền hỏi. “Nội I, hình như là bác sĩ Lâm của Nội Tim mạch trực cấp cứu.” Bác sĩ Giang nói.
“Đi thôi.” Bác sĩ Giang vẫy tay: “Anh dẫn hai người đi xem bệnh nhân khác.”
Bác sĩ Giang này rõ ràng là có ý tốt, không muốn một thực tập sinh vì đồng cảm với người nhà bệnh nhân mà bị cuốn vào tình huống khó xử. Tạ Uyển Oánh là thực tập sinh mà dám nói những lời này, bác sĩ Giang, người lăn lộn nhiều năm trong nghề, vừa nhìn đã biết, chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi người nhà bệnh nhân bên ngoài.
Dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946193/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.