“Chúng em vừa học xong các môn cơ sở.” Tạ Uyển Oánh trả lời tiền bối: “Chẩn đoán học nội khoa và ngoại khoa, trợ giảng nói ai có năng lực thì có thể tự học trước.”
“Em tự học sao?” Bác sĩ Giang rất ngạc nhiên trước câu trả lời này của cô, việc học các môn lâm sàng do giảng viên lâm sàng giảng dạy rất quan trọng, bởi vì giảng viên lâm sàng sẽ truyền đạt kinh nghiệm lâm sàng cho sinh viên y khoa, những điều mà không có trong sách giáo khoa.
“Có thể tìm đọc luận văn và nghiên cứu bệnh án để học tập ạ.”
Một sinh viên chăm chỉ! Trong đầu bác sĩ Giang chỉ còn lại dấu chấm than thật lớn.
Thông minh đã hiếm, nếu thiên tài lại còn chăm chỉ? Hoàng Chí Lỗi không dám nghĩ tiếp, sư muội nhỏ của mình tương lai sẽ phát triển đến mức nào, cảm giác sẽ rất kinh người.
“Tốt, cố gắng lên.” Bác sĩ Giang không nhịn được, vỗ vai Tạ Uyển Oánh để khích lệ hậu bối. Không có giáo viên y khoa nào lại không thích kiểu sinh viên chăm chỉ như vậy.
“Tiền bối.” Tạ Uyển Oánh cố gắng nắm bắt cơ hội, hy vọng có thể khiến tiền bối chú ý đến tình trạng của bố bé Lưu: “Tuy là nội khoa nhận bệnh nhân, nhưng tiền bối, đây có thể là bệnh nhân cần đến Ngoại Tim mạch chứ không phải Nội Tim mạch.”
“Em cho rằng ông ấy cần đến Ngoại Tim mạch?” Bác sĩ Giang nhớ lại câu nói lúc đầu của cô, rõ ràng là ngay từ đầu Tạ Uyển Oánh đã cho rằng bệnh tình của bố bé Lưu cần đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946192/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.