Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Chiêu chạy nhanh xuống lầu, tìm thấy Tô Ứng Dân.
Tô Ứng Dân đang đứng ở ven đường hút thuốc, ông ta thấy Diệp Chiêu chạy tới, vội vàng dập tắt tàn thuốc lá: “Làm sao cháu biết chú ở đây chờ cháu tan học?”
“Lúc ở trên tầng cháu đã thấy chú rồi.”
“Cháu đã thích ứng với trường học mới chưa? Có bạn học nào bắt nạt cháu hay không?”
“Cũng không tệ lắm.” Diệp Chiêu thản nhiên đáp.
Yêu cầu duy nhất của cô ở trường mới là cho phép cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Đối với các bạn cùng lớp, cô không thèm để ý.
Tô Ứng Dân từ trong xe lấy ra một cái túi giấy, bên trong chứa một hộp bánh yến hiệu Tống Vinh Ký, một hộp kẹo gừng Tống Vinh Ký.
“Chú mang món ngon từ Hồng Kông về cho cháu đây.”
Tống Vinh Ký là tiệm bánh trăm năm ở Hồng Kông mà sau này Diệp Chiêu muốn hợp tác để khai thác khoản tiền đầu tiên trong tương lai.
Cô mở hộp ra, lấy ra một miếng kẹo gừng ăn.
So với kẹo gừng bình thường thì loại này có thêm một chút hương trái cây độc đáo, rất đặc biệt, khó trách có thể độc bá một phương.
“Ăn ngon không?”
“Ngon ạ.”
“Để mua được ở Tống Vinh Ký, chú phải xếp hàng nửa tiếng đồng hồ đấy.” Tô Ứng Dân cười rộ lên, khuôn mặt thật sự giống như một ông Phật Di Lặc.
“Cảm ơn chú Tô. Cũng chỉ có chú thương cháu, ba cháu thì không quá quan tâm tới cháu. Sáng nay, cũng là dì Hà xử lý thủ tục chuyển trường đó.” Diệp Chiêu cố ý bôi đen Diệp Định Quốc.
“Ba cháu bận rộn hơn chú.”
“Chú Tô, chú có thường xuyên đến Hồng Kông không?”
“Mỗi tháng đi một hoặc hai chuyến, để ký hoá đơn ấy mà.”
“Vậy chú có nghe tin tức của mẹ cháu không?”
Tô Ứng Dân vỗ vỗ bả vai Diệp Chiêu: “Còn nhớ chuyện của mẹ cháu đây à?"
Diệp Chiêu nhai kẹo gừng, khẽ chau mày, đá cục đá dưới chân: “Ngày đó, ở ngoài cửa phòng, cháu đã nghe thấy chú và ba cháu nói chuyện.”
“Chú nói chuyện gì?” Mặt Tô Ứng Dân lộ rõ vẻ khẩn trương.
Diệp Chiêu đá cục đá qua một bên, không trả lời.
Tô Ứng Dân lúng túng cười: “Có phải cháu nghe chú nói với ba cháu là, cái chết của bà ấy, ba cháu phải chịu trách nhiệm, chú khuyên ba cháu nên đối xử tốt với cháu một chút, đúng không?”
Diệp Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
“Có một số việc, ba cháu chưa chắc đã nói với cháu.”
Trên đường, học sinh tan học càng ngày càng nhiều, hoặc tốp năm tốp ba đi bộ cùng nhau, hoặc xe đạp phóng nhanh.
Bọn họ đứng dưới gốc cây, nhường chỗ cho người đi bộ.
Diệp Chiêu ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Lộ lên một chiếc taxi, trên xe hình như còn có Bạch Vân Liên.
Bạch Vân Liên rõ ràng nhìn chằm chằm vào phương hướng này của cô, Diệp Chiêu quay đi làm bộ không phát hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]