“Ba cháu không nói, vậy chú có thể nói với cháu chứ?”
“Người mà chú đang nói đến không phải là mẹ của cháu, mà là chị gái của cháu. Mẹ của cháu đã sinh một cặp song sinh.”
“Song sinh.” Diệp Chiêu vô cùng kinh ngạc, tin tức này không có trong truyện.
“Đúng vậy, cháu còn có một chị gái song sinh. Lúc đó, điều kiện quá kém, mẹ cháu sinh ra các cháu, ba cháu không có kinh nghiệm chăm con, chị cháu không thể qua khỏi, vừa sinh ra không bao lâu thì chết.”
Ba cô không có kinh nghiệm, chẳng lẽ mẹ cô thật sự lén lút sinh đứa trẻ trên hòn đảo Thiên Tuế.
“Mẹ cháu không sinh cháu trong bệnh viện sao?”
“Ba mẹ cháu không đăng ký kết hôn. Mẹ cháu muốn trở về thành phố, bà ấy không muốn đăng ký, nên lén lút sinh con.”
“Ở đảo Thiên Tuế ạ?”
“Cháu biết!” Tô Ứng Dân mỉm cười: “Ba cháu đã nói với cháu, cháu sinh ra ở đảo Thiên Tuế phải không?”
Diệp Chiêu mơ hồ trả lời, cô cũng không thể nói chính mình đoán được.
Lời nói hôm nay có thể coi như giải quyết được một nghi vấn lớn mà cô có từ khi vào cửa.
Nếu người “chết” không phải mẹ cô, thì đó tuyệt đối là một tin tức tốt đối với cô.
Dù sao người còn sống vẫn dễ tìm thấy hơn.
Tô Ứng Dân bảo cô lên xe để ăn tối cùng nhau.
“Cháu không đi được đâu ạ, em gái đang chờ cháu ở nhà.”
“Chú trở về đón em gái cháu đi cùng.”
“Bọn cháu ăn tối cùng với bà chủ nhà, nếu không báo trước, chắc chắn bà chủ nhà sẽ nấu cơm. Cháu sợ bà ấy không vui.”
Tô Ứng Dân cũng không ép buộc: “Vậy cuối tuần cháu mang em gái đến nhà chù dì ăn cơm nhé.”
Diệp Chiêu gật đầu cười: “Chú Tô, việc học của em gái cháu…”
“Hả, việc học của em gái cháu, chú đã sai người đi làm, dự thính trường tiểu học Tăng Ốc Vi, trước khi vào học điền nốt tư liệu là được.”
“Không cần những thủ tục khác sao?”
“Không cần thiết.”
Diệp Chiêu đã lo lắng rằng sẽ cần hộ khẩu hoặc thứ gì đó, nếu làm không được lại phải đi cầu bác Hai.
Hiện tại xem ra, cô quá lo lắng đi.
“Để chú đưa cháu trở về.”
Diệp Chiêu không muốn chú Tô đưa cô về.
Một là gần, hai là đường hẹp, ba là cô muốn giữ khoảng cách với những người bên ba cô.
“Cháu không muốn làm phiền chú Tô, đường về rất gần, đường hẹp cũng không tiện.” Diệp Chiêu nói xong.
Cô nghe thấy tiếng gầm vang lên từ phía sau, quay đầu lại vừa vặn thấy Tăng Tường cưỡi xe máy đi ra.
Tốt rồi, có thể đi nhờ xe.
“Này Tăng Tường.” Diệp Chiêu gọi cậu ta.
Tiếng xe máy nổ bên tai chạy vụt qua.
Thật là lúng túng, không biết Tăng Tường có nghe thấy tiếng cô gọi không, hay cậu ta nghe thấy nhưng cố tình phớt lờ cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]