Cô vừa định vỗ tay khen ngợi cậu ta, nhưng lập tức nhớ ra mình đang dạy thêm, lập tức chuyển bàn tay định vỗ sang một hướng khác, thành đập xuống mặt bàn.
"Tập trung học."
Cô vừa dứt lời, một chiếc phi tiêu khác bay tới, lại là vòng mười điểm.
"Quy định gì?" Cậu ta hỏi.
"Sau này làm bài xong cậu sẽ được thưởng một bông hoa nhỏ. Nếu cậu làm bài rất tốt thì sẽ được thưởng thêm một bông hoa."
Diệp Chiêu nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của Tăng Tường, sức hấp dẫn không đủ mạnh?
Cô duỗi ra một ngón tay khác: "Làm bài rất rất tốt thì được thưởng thêm hai bông hoa."
Thấy Tăng Tường có vẻ thờ ơ, Diệp Chiêu đẩy cánh tay lên bàn của cậu ta: "Nói gì đi chứ."
Trong lòng Tăng Tường mừng rỡ như điên, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: "Không thành vấn đề."
Không thành vấn đề có một tầng ý nghĩa khác là không có ý kiến gì.
"Vậy thì một lời đã định. Nhưng tôi tuyên bố trước, tôi có quyền quyết định cuối cùng về phần thưởng mà mấy bông hoa nhỏ kia có thể đổi được, đắt tiền quá thì không được."
Tăng Tường cũng không thèm để ý, nhưng rõ ràng tâm trạng của cậu ta đã thay đổi.
Cậu ta nhanh chóng viết công thức ra, sau đó dựa vào chúng làm bài tập, bắt đầu từ đơn giản nhất, còn có thể suy một ra ba.
Diệp Chiêu không khỏi khen ngợi: "Không biết là do cậu thông minh, hay là do tôi dạy giỏi nữa, cô trò chúng ta thật ăn ý."
Cô đang tự khen mình, nhưng rõ ràng khóe miệng cậu ta cũng nhếch lên.
"Giữ vững tinh thần, chúng ta không thể tự cao tự đại được. Dì Xảo nói, nếu cậu thi đậu đại học thì sẽ cho tôi chút tiền thưởng."
Tăng Tường hỏi: "Cậu rất thiếu tiền à?"
Diệp Chiêu thành thật nói: "Rất thiếu, không có tiền sẽ không có cảm giác an toàn, ba tôi nói không quan tâm tôi thì có thể sẽ làm thật. Chúng ta không giống nhau."
Tằng Tường liếc nhìn cô, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa bao giờ thiếu tiền nên không hiểu.
Diệp Chiêu nhân cơ hội nói: "Cuộc thi âm nhạc Vịnh Biển có phần thưởng 10.000 tệ, sao cậu không muốn tham gia?"
"Tôi không muốn bị lừa."
"Ai lừa cậu?"
Tăng Tường né tránh sự sự tò mò của Diệp Chiêu, cúi đầu lật cuốn sách Vật lý.
Diệp Chiêu bất lực, cô cũng không tiếp tục ép hỏi, cứ phải tuần tự từng bước một, vẫn còn thời gian mà.
Nếu thật sự không được, cô chỉ có thể tự ra tay, cô không tin Tiểu Thiên có thể kiên trì đến cuối cùng.
Một lúc sau, Tăng Tường lại ngẩng đầu lên, chuyển chủ đề và nói: "Tôi không muốn học đại học."
"Tại sao?"
"Không có nhiều tại sao như vậy đâu."
Diệp Chiêu Bạch trừng mắt nhìn cậu ta, cho rằng cậu ta chỉ đang nói đùa:
"Cậu không thi cũng được, cậu là dân địa phương, không thi thì có thể nằm thẳng lưng làm chủ cho thuê nhà, nếu nhàm chán thì có thể chạy xe máy đón khách.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]