Người nhà họ Lưu cũng về, chỉ còn lại ba người nhà Từ Trường Thắng đứng trong phòng, ánh mắt chết lặng nhìn màng nhện giăng khắp nơi trong nhà, tường đều được làm bằng bùn đất, bên trên có một lớp chiếu sậy. 
Nhiều năm chưa được tu sửa, chiếu sậy đã ẩm mốc, trong phòng ngập tràn mùi mốc meo. 
Lưu Quế Bình há hốc miệng. Dường như chỉ cần giậm chân một cái thôi, là bùn đất từ mái nhà sẽ rơi xuống lả tả. Chị ta má miệng ra, không khí hít vào đều mang theo vị bùn đất. 
So sánh với căn phòng phía đông có tường xi măng và quét vôi trắng xóa, Lưu Quế Bình thật sự hối hận đến xanh ruột. 
Càng hối hận, lửa giận trong lòng bà ta càng lớn hơn. 
Chị ta xoay người cấu Từ Trường Thắng một cái, khàn giọng mắng: "Anh đúng là đồ đàn ông ăn hại mà, vợ con ông đều bị đuổi ra khỏi nhà rồi, thế mà đến một cái rắm anh cũng không dám thả. Bây giờ thì tốt rồi, hời cho bà già và con súc sinh kia.” 
“Hai đồ ăn hại thì ở căn nhà lớn như thế, còn đuổi cả gia đình chúng ta ra ngoài. Nhiều năm qua tôi đúng là bị mù mà, thế mà lại nuôi một con sói mắt trắng, còn tưởng bà già kia là người tốt cơ.” 
“Kết quả thì sao, chúng ta bị đuổi ra ngoài, thế mà ngay cả cái bóng của bà ta cũng không thấy đâu cả. Bà già chết tiệt kia, sau này còn muốn tôi hiếu thuận bà ta á, không có cửa đâu.” 
“Tôi nhất định sẽ chờ đến ngày bà ta già rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-tro-nen-xuat-chung-trong-truyen-thap-nien/4299296/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.