Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Liệt cũng không nói, chẳng qua lãnh đạm trả lời: "Chỉ là chuyện trong quân ngũ thôi, cũng không có gì để nói, dù gì bây giờ cũng xuất ngũ rồi."
Lâm Vinh Đường: "Tiếp theo cậu có tính toán gì không? Thật ra thì cậu quen biết với Lộ Khuê Quân, để cho anh ấy giúp đỡ, mở một cửa hàng, xem một chút có được không?"
Lộ Khuê Quân là khởi nghiệp từ việc làm len Cashmere, sau khi anh ta thành công, đương nhiên không có ít người trong thôn liền bắt chước, chỉ là cái này cũng không phải dễ học theo, đầu tiên là máy làm vải thô quá đắt, người bình thường mua không nổi, còn nếu muốn tự tạo ra một cái này, thì lại đòi hỏi về mặt kỹ thuật, người bình thường không giải quyết được, cho nên nếu muốn làm, phải biết tìm một người tài giỏi, để cho người ta làm ra một cái máy, nếu như không có đủ tiền vốn, vậy thì không có máy làm vải, một vấn đề khác chính là, mua lông dê ở đâu, còn bán len Cashmere ở đâu, vậy mới có thể làm được.
Chỗ Lăng Thành bọn họ ở cũng không có nuôi dê, phải là đi đến Mông Cổ, nơi người ta làm lông dê, khoảng cách xa như vậy, không có cách? Sau cùng, điều phiền toái nhất, len Cashmere, là hàng hóa chính phủ khống chế, là không cho phép để nông dân tự mình kinh doanh, cho nên bây giờ mọi người làm len, cũng chỉ lén lút ở nhà làm, không dám đánh trống khua chiêng, nếu bị bắt được, nhất định là sẽ phạt tiền.
Thẩm Liệt cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-tai-gia-cung-lao-vuong-cach-vach/4273974/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.