Trần Xảo Cầm nhìn không hiểu ý của Dư Noãn Noãn, nhưng Cố Mặc lại hiểu. 
Nếu muốn hỏi làm sao Cố Mặc có thể hiểu đươc? 
Cố Mặc chỉ biết nói, gặp qua nhiều người, trải qua nhiều chuyện, tự nhiên liền hiểu. 
Trần Xảo Cầm một tay ôm Dư Noãn Noãn, một tay khác đem cành lá quả lồng đèn trên giường kéo xuống dưới giường, lúc này mới đem Dư Noãn Noãn thả lại trên giường. 
Dư Noãn Noãn nhìn trên mặt đất những dây chùm quả lồng đèn, thèm có chút muốn chảy nước miếng. 
Nước miếng còn chưa kịp chảy ra, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy có thứ gì đó chạm vào miệng mình. 
Rũ mắt xuống liền thấy, thì ra là một trái lồng đèn. 
Quả ồng đèn bị một cánh tay nhỏ trắng nõn thịt mum múp cầm, đây chính là cánh tay của Cố Mặc chứ không ai. 
Đồ ăn đã dâng tới tận bên miệng, không ăn mới là ngốc tử. 
Dư Noãn Noãn há mồm cắn quả lồng đèn, dùng sức hút một ngụm, liền nếm được vị ngọt lan ra trong khoang miệng. 
Ngọt lành thanh mát! 
Dư Noãn Noãn hạnh phúc đến đôi mắt đều híp lại, đây là quả lồng đèn ngon nhất từ trước đến giờ cô được ăn. 
Đầu tiên là dâu tây, sau là cà tím, lại đến bây giờ là quả lồng đèn. 
Có lần thứ nhất lần thứ hai rồi lần thứ ba, Dư Noãn Noãn không cho rằng đây là ảo giác hoặc là trùng hợp. 
Dị năng của cô bây giờ cùng với kiếp trước thật sự không giống nhau. 
Không chỉ có không chịu sự khống chế của cô, còn có thể làm đồ ăn sinh trưởng ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-song-lai-lam-be-cung/1027126/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.