Đây có lẽ cũng chính là lý do mà hai con người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào lại giống như hai bà cháu ruột thịt vậy. 
Bà ấy đã lớn tuổi, vốn không có nguồn thu nhập gì, trong tay cũng chỉ còn chút tiền trợ cấp ít ỏi này để sống qua ngày mà thôi, Sơn Trà dù có thiếu tiền, cũng chắc chắn không thể nào lấy của bà ấy. 
Huống hồ cô đã nghĩ kỹ rồi, nghĩ làm sao để tay không mà lấy từ trong tay Triệu Xuân Hoa ra một khoản tiền. 
Cô đẩy tay của bà Lưu về, nói: “Bà à, tiền này cháu không lấy đâu, chỉ cần sau này bà có thể cho cháu tới dùng máy khâu mỗi ngày là được rồi.” 
Bà Lưu thấy cô nhất quyết không lấy, đành phải thu tiền về, lại hỏi: “Cháu định mua vải dệt làm quần áo đấy à? Vật liệu của quần áo này cũng không rẻ đâu, cháu lấy đâu ra tiền được chứ?” 
“Không phải làm quần áo ạ.” 
Bây giờ trong tay cô không có tiền, kể cả có lấy được tiền từ trong tay Triệu Xuân Hoa đi nữa, thì cũng không đủ để cho cô mua được vật liệu của vài bộ quần áo, hơn nữa thời gian làm một bộ quần áo khá lâu, lại ở trong thôn, bán đắt không ai mua, bán rẻ thì không có lời, vậy nên ngay từ đầu cô đã gạt đi cách mua vật liệu may quần áo này. 
“Không may quần áo? Vậy cháu định may gì?” Bà Lưu càng tò mò. 
Hai tay Sơn Trà vẽ một vòng ở trước ngực, cười tủm tỉm: “May áσ ɭóŧ.” 
Đầu những năm tám mươi, áσ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-nu-phu-xinh-dep/571825/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.