Châu Mẫn lại nghĩ đến chuyện căn nhà: “Mẹ, căn nhà kia làm sao bây giờ, Châu Ngạn nói trả về cho đơn vị, vậy cũng quá kỳ cục, con đang ở bình thường mà.”Lý Văn Ngọc còn chưa nói gì, Châu Quốc Uy đã mở miệng: “Nếu Châu Ngạn đã nói vậy, vậy trả lại đi.
Cũng không phải nhà ta không có chỗ ở, không cần vì một căn nhà mà ảnh hưởng đến ấn tượng của lãnh đạo đơn vị.”Trong lòng ông ta, không có gì quan trọng bằng tương lai của con trai.Thật ra Lý Văn Ngọc muốn bênh con gái, nhưng mà con trai đã mở miệng trước đông người như vậy, nếu không làm thì đúng là cũng khó coi.Bà ta bèn an ủi Châu Mẫn: “Nếu như em trai con thật sự ly hôn với con bé kia, sau này con cứ về nhà này ở là được.”Châu Mẫn nghe vậy thì hơi khó chịu.
Cảm thấy cha mẹ mình vẫn bất công.
Cô ta có thể về nhà ở, nhưng mà không thoải mái bằng tự ở nhà riêng.Nhưng mà cũng không có cách nào khác.
Trong lòng cha mẹ, mặt mũi vẫn quan trọng.Nghĩ vậy, cô ta càng trách Tô Nam hơn.
Nếu không phải Tô Nam cứ làm ầm ĩ chuyện căn nhà, Châu Ngạn cũng sẽ không làm vậy.Lần sau nếu Châu Ngạn tìm vợ khác, cô ta nhất định phải giám sát chặt chẽ, chắc chắn không thể tìm loại người kiến thức hạn hẹp như vậy.…Sáng ngày hôm sau, sau khi làm xong việc ở nhà ăn, Tô Nam ăn đại hai miếng đồ ăn, lập tức đến bưu điện xếp hàng gọi điện về quê.Hai năm trước bộ phận đại đội đã lắp đường dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-nha-chong-cuc-pham/3833831/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.