Tô Nam vừa nghe thế lập tức có tinh thần: “Thím cứ nói thử, cháu không để ý gì nhiều, chỉ cần hoàn cảnh phù hợp, có chỗ ở là được.”“Chuyện này… đại khá là gia đình quả phụ, cũng không biết có phải quả phụ không, dù sao người kia đi mãi vẫn chưa về, ai cũng nói là đã chết.” Những người khác đều để ý, cảm thấy ở chung với một người như vậy không may mắn, đặc biệt là những đôi vợ chồng trẻ, chắc chắn sẽ không ở một nơi như vậy.Tô Nam thầm nghĩ, vậy thì có gì đâu? Cô còn là người đã chết một lần rồi đấy.“Thím à, không sao cả.”Thím Trần hỏi: “Bà nói nhà lão Giang à?”“Là cô ấy.” Thím Hồ ho khụ khụ: “Nhà cô ấy còn trống một phòng, tôi cũng cảm thấy phù hợp.
Trong nhà chỉ có hai mẹ con, hai căn phòng lớn, người ta nói nếu muốn thuê thì lập tức dọn một phòng.Cũng không thể nói là không tìm được ai khác thuê.Nghe thấy vậy, Tô Nam lập tức nói: “Rất tốt, thím Hồ, như vậy thật sự quá tốt.
Thím cũng giỏi quá đi, vừa tìm đã tìm được nhà phù hợp.”Hai gian nhà trong nhà họ Giang đều nằm trong đại viện lộn xộn kia, vốn chỉ là một gian, nhưng mà sau đó lại ngăn giữa nhà mình ra thành hai gian, vốn để sau này có thêm con thì có chỗ ở, kết quả chỉ mới sinh được một cô con gái, người chồng đã mất tích.Tô Nam đi theo thím Hồ đến nhà họ Giang, gặp chủ nhà.Thấy là một người cũng chưa lớn tuổi lắm, khoảng tầm ba mươi tuổi.Tô Nam bèn gọi một tiếng Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-nha-chong-cuc-pham/3833822/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.