Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô nhìn chiếc kim rồi nói: "Nhân tiện, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Cô nói đi."
"Tôi muốn mua một chiếc nệm lò xo."
Lục Mạn Mạn không phải đạo đức giả, dù sao cũng có danh phận, anh là chồng của cô, hơn nữa bản thân cô vốn đã là tiểu thư giàu có, chuyện khởi nghiệp kinh doanh khi không có một xu dính túi khó khăn đến nhường nào đều biết rõ, dù chỉ chút đỉnh thôi cũng muốn lợi dụng anh.
Huống chi, tấm nệm lớn như vậy, cô rời đi chưa chắc đã mang theo, anh trả tiền là đúng.
Cô nói tiếp: "Ván giường quá cứng, trải mấy cái nệm giường ngủ cũng không thấy thoải mái…
Hoàn cảnh của Lục Mạn Mạn thực ra cũng không tốt lắm. Cha có quá nhiều tiền, ngặt nỗi mẹ lại mất sớm, sau đó cha cô cứ liên tục kết hôn rồi lại ly hôn, đến nay đã cưới qua ba đời vợ, còn cô thì thu được tới sáu người chị kế và em kế luôn rồi.
Ngay từ nhỏ, Lục Mạn Mạn đã hiểu rõ việc tranh giành với cha là một quyết định thiếu khôn ngoan, còn làm thế nào để tìm cách moi được tiền, cổ phần và tài nguyên ra khỏi tay ông mới là điều quan trọng nhất.
Vậy nên cô luôn cố gắng nói chuyện ngọt ngào với cha, dỗ dành ông vui đến chóng mặt.
Tất nhiên là số tiền moi được cũng dần dà nhiều thêm.
Dù sao cô cũng là con gái lớn của vợ cả, kể ra cũng khá thân với ông nội.
Lục Mạn Mạn tỏ vẻ coi thường.
Lục Mạn Mạn thường ngày hay dùng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-my-nhan-non-na-ga-cho-quan-nhan-mang-theo-nhai-con/4042704/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.