Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một đứa trẻ không có mưu mô, sẽ hết lòng dựa dẫm vào người lớn, đứa trẻ đáng yêu đó khiến trái tim của Lục Mạn Mạn tan chảy.
Ngẫm lại thì Chi Chi mới bốn tuổi, ba thì bị mất liên lạc, mẹ cũng không ở bên cạnh, lúc thím của cô bé không xấu tính thì cô bé còn muốn tới gần, đơn giản là chỉ nhớ lúc được ăn chứ không nhớ lúc đánh. Hiện tại Lục Mạn Mạn đối xử với cô bé hơi tốt một chút là cô bé lập tức dính lấy cô.
Đứa nhỏ này thật phiền phức.
Lục Mạn Mạn sờ đũng quần của cô bé: "Lát nữa ra ngoài, thím mua kem que cho em ~"
Giọng Chi Chi lanh lảnh: "Cám ơn thím, thím là người tốt nhất với Chi Chi."
Về phần anh trai thì anh là cái gì, anh trai có thể ăn được hay không? Chu Bỉnh bị em gái bỏ lại phía sau: "..."
Chi Chi đã quên sự tồn tại của anh trai nhưng Chu Bỉnh lại không thể mặc kệ em gái. Cậu không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với thím của mình. Trước đây, thím hoặc là phớt lờ họ, hoặc là lạnh lùng và chế nhạo. Đùng phát lại thể hiện tình yêu và kiên nhẫn đối với em gái của cậu là có ý gì?
Cậu không dám buông lỏng cảnh giác: "Thím à, một mình thím dắt Chi Chi không dễ đâu, để con đi cùng."
Lục Mạn Mạn nhìn bên ngoài nắng to, thật tốt, cô thiếu người cầm ô giúp.
Ba người vừa xuống lầu, điện thoại trong phòng khách đã vang lên.
Dì Điền nhận lấy, đầu tiên nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-my-nhan-non-na-ga-cho-quan-nhan-mang-theo-nhai-con/4042703/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.