Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người nhà cô đều là những người thật thà, tốt bụng, tám đời chưa từng gây gổ, cãi nhau với ai, thỉnh thoảng có gặp phải chuyện lông gà lông tỏi nhỏ nhặt không đáng kể, nhà cô cũng chỉ nói rõ với người ta, chứ không ồn ào qua lại.
Cố Thanh Khê mười bảy tuổi vốn cũng không gây gổ cãi nhau với ai.
Nhưng Cố Thanh Khê của hiện tại thì khác, cô đã biết nhân sinh gian khổ đến mức nào, con người muốn sống sót có thể cúi thấp đầu bao nhiêu, so với chuyện phấn đấu vì thứ vốn thuộc về mình, gây gổ với người khác có là gì? Cô gái trẻ tuổi da mặt mỏng, nhưng cô đã học được cách phải làm bằng bất cứ giá nào rồi.
Vậy nên ngay cả cô giáo Cố được mọi người khen là tốt tính, cũng từng cãi nhau đến đỏ mặt với lãnh đạo vì bị đối xử bất công trong chuyện thăng chức.
Cố Thanh Khê cứ vậy ngồi ở trong phòng học, nghe tiếng thầy giáo giảng bài, nhưng chẳng thể lọt được chữ nào vào trong đầu, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cô đột nhiên đứng dậy, lao thẳng ra ngoài.
Cô học lớp 1 năm hai ( tương đương lớp 11),vì vậy tất cả các bạn học lớp lớp 1 năm hai đều bị shock khi thấy hành động đột ngột này của cô, mọi người mồm năm miệng mười hỏi thăm chuyện gì, có người biết chuyện vội nói Cố Thanh Khê bị mất vở ghi, cô đang đi tìm vở ghi.
Nhưng sao lại chạy ra ngoài tìm?
Bành Xuân Yến thấy vậy lại không khỏi lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-my-nhan-nhu-mat/4277402/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.