Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người nào muốn mua di vật văn hóa, tất nhiên là không còn chỗ nào khác để mua, di vật văn hóa bị cửa hàng di tích văn hóa thu mua, nếu như là đồ tốt thì liền đưa vào bảo tàng, bình thường thì chúng sẽ được xuất khẩu, sau đó bán cho những người nước ngoài để có thể thu đổi ngoại tệ.
Tất nhiên, kho di tích văn hóa cũng có tủ trong, tủ trong dùng cho việc nghiên cứu, học tập của du khách đại lục, nhưng đối tượng của du khách đại lục chỉ là một số trí thức cao cấp.
Đương nhiên bên trong các cửa hàng di tích văn hóa sẽ có những cái tủ, trong tủ đựng những món đồ dùng cho các việc nghiên cứu học tập, nhưng mà đối tượng chính muốn hướng đến là một số người trí thức, họa sĩ và cán bộ từ cấp mười ba trở lên, dân chúng bình thường căn bản không có cách để dính dáng vào.
Theo cách này, những gì muốn bán thì không có cách để bán, muốn mua thì cũng không có cách để mua, còn nếu như muốn mua bán lén lút, thì đó chỉ có thể gọi là đầu cơ trục lợi, nhưng mà chỉ cần có nhu cầu thì nhất định sẽ có thị trường bán, đa số người dân là lén bán riêng, cho nên một số chợ bất hợp pháp đã được hình thành, chợ Phan Gia Viên là như vậy, chợ sáng Uyên Ngọc Đàm cũng là như vậy.
Giao dịch mua bán ở các chợ này nhất định phải chú ý, nếu như có chuyện rắc rối xảy ra, không giải quyết tốt thì Cục di tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-chon-tieu-thuc-tien-nhiem/4392185/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.