Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông cố nội thở dài: “Cháu đó a, chỉ khi nóng đầu lên mới muốn đối xử tốt với người ta, vậy mà là yêu đương cái gì, cháu vẫn giống hệt như một đứa trẻ vậy!”
Sơ Vãn trầm mặc: “Ông cố, cũng không thể nói như thế mà.”
Ông cố nội hút một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Theo ông cố, cháu vẫn nên nghe lời ông cố từ từ tiếp xúc với cháu trai nhà họ Lục. Hôn ước giữa nhà ta và nhà dọ, không cần biết là lúc nào, chỉ cần ông cố nói là nhà họ phải nhận. Nếu như cháu gả qua nhà đó, ông cố mới dám nuốt khẩu khí này.”
Sơ Vãn không nói gì nữa.
Cô có nên gả sang nhà họ Lục hay không, hoặc gả cho người nào trong nhà họ Lục, cô đều phải cẩn thận cân nhắc cái được và cái mất một lúc.
Dù sao, trong đầu cô bây giờ vẫn luôn nghĩ mãi về hình ảnh chiếc chén ngọc Cửu Long bị vỡ kia, cô thật sự không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác.
Ông cố nội thở dài: “Vãn Vãn, cả đời này ông cố đã gây ra ầm ĩ nhiều năm như vậy, đến già cũng chỉ có mỗi máu mủ là cháu, ông cố đã truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm đời mình cho cháu rồi, có một câu, mang ngọc mắc tội, cháu vẫn còn quá nhỏ, lại là một cô bé mồ côi, không quyền không thế, hơn nữa trước đây ông cố từng đắc tội với mấy người, không biết mấy người đó còn có tâm tư gì! Sau này cháu mai danh ẩn tính thì coi như thôi, nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-chon-tieu-thuc-tien-nhiem/4392155/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.