Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Lôi nhìn Sơ Vãn: “Vậy thôi bỏ đi, vốn tính mượn em ít bột mì, lát nữa trả lại em vài quả trứng gà.”
Sơ Vãn không để ý tới, vẻ mặt thờ ơ.
Con người Trần Lôi này từ nhỏ đã rất giỏi ăn nói, tìm cách để moi đồ của cô, lúc Sơ Vãn còn nhỏ đã bị cô ấy lừa không ít.
Bảo mượn bột mì gì gì đó, ngoài mặt thì nói là "mượn" nhưng thật ra chưa bao giờ trả lại, da mặt Sơ Vãn mỏng, không biết tìm người khác đòi đồ, cũng chả tìm được lí do để “đòi”, vì vậy mà cô đã phải chịu biết bao thiệt thòi.
Tất nhiên là bây giờ cô sẽ không phản ứng rồi.
Trần Lôi nói xong nhưng vẫn không đi, ngược lại cười nói: “Đúng rồi, có phải thầy Tô, người yêu em, cũng định thi đại học hay không? Chị nghe nói hình như anh ta có ý định đó.”
Tô Nham Kinh hiện đang là giáo viên của trường tiểu học cạnh thôn bọn họ.
Sơ Vãn nghe được câu này liền hiểu ngay ra ý đồ của cô ấy.
Cô hiểu được tâm tư của Trần Lôi, Trần Lôi luôn cảm thấy ông cố nội có để lại đồ tốt cho Sơ Vãn, trong tiềm thức luôn nghĩ đồ Sơ Vãn dùng đều là đồ tốt, đâm ra cái gì cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào Sơ Vãn.
Chẳng sợ Sơ Vãn chỉ tiện tay lấy một đôi đũa ăn cơm, Trần Lôi cũng phải đánh giá một lượt, xem xem đôi đũa này có lâu năm hay không.
Càng đừng nói đến đàn ông, người đàn ông Sơ Vãn yêu, vậy thì nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-chon-tieu-thuc-tien-nhiem/4392154/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.