Tần Đông Lăng lập tức nắm lấy tay cô, xem xét lòng bàn tay cô. “Là em tự làm sao?”
Lòng bàn tay cô hồng hào, sạch sẽ, không hề có chút dấu kim nào.
“Không phải, anh nghĩ gì thế?” Hứa Mi bật cười. “Em là kiểu người khéo léo đó sao? Đây là mẹ làm cho con rể đấy.”
“Không phải em làm là được rồi, tay em là để cầm bút viết chữ.”
Nói đoạn, Tần Đông Lăng cầm những món đồ kia lên xem xét. Mẹ hắn mất sớm, đã rất lâu rồi không có ai nhớ mà may vá quần áo cho hắn.
“Cảm ơn mẹ nhiều.”
Hắn gấp đồ lại cất đi, thấy Hứa Mi che miệng ngáp. Hắn có vẻ hơi do dự, bước chân đi về phía mép giường có chút ngập ngừng.
Hứa Mi không để ý, cô đang mải tưởng tượng phản ứng của Tần Đông Lăng khi biết tin hắn sắp làm cha. Càng nghĩ, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ. Cô không kịp phản ứng thì Tần Đông Lăng đã đến bên cạnh cô.
“Tiểu Mi, anh có chuyện này muốn nói với em.”
Chuyện gì mà khiến hắn trông bồn chồn lo lắng đến vậy?
Hứa Mi không tự giác ngồi thẳng dậy. “Anh nói đi, em nghe. Lát nữa em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Tần Đông Lăng có chút căng thẳng nói: “Tình hình hiện tại không được ổn định lắm, đó là lý do vì sao lần này có nhiều người được phép đến thăm nuôi như vậy. Có lẽ, sau một thời gian nữa, đơn vị sẽ phải hành quân đến biên giới giáp Oa quốc.”
Nụ cười dưới vành mắt Hứa Mi từ từ tắt lịm. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993649/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.