Hứa Giác Bình tự cho là đã nắm được điểm yếu của vợ. Trong mắt ông ta lóe lên vẻ đắc ý chiến thắng. “Cô muốn đi thì cứ việc tự đi, mặc kệ là Hứa Thanh hay…”
“Con muốn đi theo mẹ!”
Hứa Mi đột ngột lên tiếng, một câu nói khiến cả hai người lớn đều ngỡ ngàng quay đầu nhìn cô.
“Mày lớn gan rồi đấy,” Hứa Giác Bình dùng giọng điệu băng giá, lạnh lẽo nói. Dứt lời, ông ta lại quay sang Quản Tinh Hoa, “Tôi sẽ không đồng ý ly hôn, kể cả cô có mang Hứa Mi đi theo cũng vậy.”
Quản Tinh Hoa không thèm để ý đến ông ta. Bà tìm hộp t.h.u.ố.c từ bàn trà để băng bó vết thương cho Hứa Mi, rồi cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ chén trà trong phòng khách.
Tiếp theo, bà trực tiếp đưa Hứa Mi trở lại phòng và bắt đầu thu dọn quần áo. Dù chưa ly hôn, bà cũng không thể để Hứa Mi tiếp tục sống trong một gia đình đầy bạo lực tinh thần như thế này.
“Mẹ ơi,” Hứa Mi ngồi bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn mẹ mình. “Tại sao đột nhiên mẹ lại muốn ly hôn ạ?”
Lúc trước cô luôn nghĩ đây là mơ, nên không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng vết thương trên chân vẫn âm ỉ đau, nhắc nhở cô rằng tất cả đều là sự thật. Cô thực sự đã quay về thời thơ ấu, lúc mọi chuyện tồi tệ vẫn chưa xảy ra.
Cô biết những gì sẽ xảy ra, nên cô phản kháng lại ba mình. Nhưng mẹ cô thì vì lý do gì? Lẽ nào bà cũng trở về từ tương lai?
Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993634/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.