Nhưng Phó Tư Diệp lại ghi nhớ trong lòng. Dù nó còn nhỏ nhưng không ngốc, chuyện mà ông bà và ông ngoại không giúp nó là rất hiếm, cho nên chuyện này chắc chắn chỉ có thể hỏi riêng mẹ thôi.
Vì thế, buổi tối nằm bên cạnh mẹ, nó lại hỏi Khương Du Mạn, “Mẹ ơi, tại sao con không phải là song bổng nhi?”
Khương Du Mạn dở khóc dở cười, “Chuyện này mẹ đâu có quyết định được, rất nhiều người đều chỉ có một đứa nhỏ. Song bổng nhi mới là số ít.”
Phó Tư Diệp nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, “Vậy mẹ sinh thêm một em gái đi.”
“Làm gì có dễ dàng như vậy? Hơn nữa, dù em ấy có sinh ra cũng không giúp được con đâu, em ấy nhỏ hơn con vài tuổi mà.”
“Sau này thì có thể mà.” Phó Tư Diệp rất kiên trì.
Phó Cảnh Thần chen vào, “Nhưng mẹ con sẽ rất đau.”
“Thật sao mẹ?” Phó Tư Diệp lập tức nhăn mặt lại, cứ như thể lúc này Khương Du Mạn đang rất đau vậy.
“Cũng ổn thôi, dù đau nhưng nhìn thấy Tiểu Diệp là đáng giá rồi.” Khương Du Mạn xoa đầu nó.
Thế là Tiểu Diệp biết, quả thật rất đau. Nó rưng rưng nước mắt, dán vào bụng Khương Du Mạn, “Mẹ ơi con xin lỗi, con không cố ý làm mẹ đau.”
Khương Du Mạn thấy lòng mềm nhũn, nhéo má nó hôn vài cái, “Tiểu Diệp là bảo bối ngoan nhất của mẹ.”
Chủ đề cứ thế bị chuyển sang chuyện khác, cho đến khi Phó Tư Diệp rầm rì ngủ và được bế đi, bé cũng không nhắc lại chuyện em gái nữa.
Nhưng lòng Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993598/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.