Thời gian cứ thế trôi qua trong yên bình được gần hai tháng.
Hai tháng đủ để Phó Vọng Sơn quen với cuộc sống ở đơn vị mới. Đến Kinh Thành, ông không còn chuyên tâm lao vào công việc như trước nữa, mà dành nhiều thời gian rảnh rỗi hơn để bầu bạn với Phó Tư Diệp. Trên chiếc ghế dài trước cổng nhà trẻ quân khu, người ta thường xuyên thấy bóng dáng Phó Vọng Sơn và Tần Đông Lăng.
Dưới nhà, mẹ Phó còn thầm cảm thán với Khương Du Mạn, “Ba con lúc trẻ hăng hái muốn làm nên nghiệp lớn cả đời, trước kia hận không thể dồn hết tâm sức vào công việc, không ngờ về già lại thay đổi nhiều đến vậy.”
Thời trẻ bà không phải không oán trách, nhưng chồng bà bận rộn quả thật là việc nước, nên bà chỉ có thể một mình gánh vác nhiều trách nhiệm gia đình hơn. Giờ đây, từ việc lớn đến việc nhỏ của cháu nội, Phó Vọng Sơn đều muốn tự mình ôm đồm hết. Nghe Tiểu Diệp gọi ông nội, khuôn mặt nghiêm nghị của ông lập tức ánh lên ý cười.
Là người đầu ấp tay gối với ông cả đời, mẹ Phó cảm thấy không thể tưởng tượng nổi sự thay đổi này.
“Bởi vì Cảnh Thần có năng lực, có trách nhiệm,” Khương Du Mạn vừa giúp bà nhặt rau vừa nói, “Khát vọng của ba đã có một nơi để gửi gắm, lại đang ở tuổi được ngậm kẹo đùa cháu, nên người cũng thả lỏng ạ.”
“Đáng tiếc Cảnh Thần không nghe thấy,” mẹ Phó cười, “Nếu nó nghe thấy con khen nó như vậy, nhất định sẽ vui lắm.”
“Trước giờ con vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993597/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.