“Cái gì mà không xen vào?” Mẹ Điền nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Trác gia là nhà nào? Con lấy được chồng tốt, việc giúp đỡ gia đình không quan trọng, quan trọng nhất là chính bản thân con phải sống tốt đã. Những người đó vây quanh lão gia tử, chẳng phải chỉ muốn nịnh nọt để kiếm chác của cải, kiếm chác ân huệ từ tay ông sao? Nếu con đi chậm, liệu có còn phần nào dành cho con không?”
Ân huệ và những thứ tốt trong tay trưởng bối đều là tài nguyên có hạn. Nếu để người khác hưởng hết, cô ta chỉ còn cái danh con dâu chính ủy thì có ích gì chứ?
Vẻ mặt Điền Mẫn Tĩnh nghiêm lại. Rõ ràng, lời của mẹ Điền đã đánh trúng tâm lý ham lợi của cô ta.
Thế là, nhân dịp bộ đội nghỉ phép, Điền Mẫn Tĩnh thường xuyên tìm cớ gặp Trác Thanh Hoài. Chuyện hai người đang tìm hiểu nhau cũng nhanh chóng được lan truyền khắp khu đại viện.
“Ngày mai nhân lúc mọi người đều đến, con nói gì thì nói, cũng phải đưa Mẫn Tĩnh tới.” Một ngày trước đêm Giao thừa, Chính ủy Trác hạ tối hậu thư cho cậu con trai út. Ông muốn cả nhà đoàn viên, có thêm con dâu tương lai nữa thì Tết mới trọn vẹn.
Trác Thanh Hoài chỉ đáp: “Vâng.”
Điền Mẫn Tĩnh cũng vô cùng mừng rỡ. Cô ta cố ý mặc bộ quần áo tươm tất, đẹp đẽ nhất của mình. Gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt cười của cô ta là mẫu con gái được ưa chuộng nhất thời bấy giờ. Đến gần nhìn kỹ, Chính ủy Trác càng cảm thấy ưng ý cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993543/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.