Thấy vành mắt Khương Du Mạn ửng đỏ, Phó Cảnh Thần đang nằm nghiêng vội chống tay ngồi dậy, như muốn chứng minh cho cô thấy: "Anh không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
"Anh đừng động!" Khương Du Mạn hốt hoảng, chớp mắt một cái, nước mắt long lanh rơi xuống, tầm nhìn lại rõ ràng hơn nhiều.
Cô bước vội đến, đỡ lấy cánh tay Phó Cảnh Thần, nhíu mày khẽ trách mắng: "Tình trạng vết thương của mình thế nào anh không rõ hay sao? Anh cứ động đậy thế này, lỡ rách miệng vết thương thì phải làm sao?"
Lại gần hơn, Phó Cảnh Thần mới thấy tóc và những sợi lông tơ mỏng trên mặt cô đều dính đầy tro bụi, chỉ có chỗ nước mắt chảy qua là sạch sẽ. Trong lòng anh khó chịu vô cùng.
"Anh không yếu ớt đến thế," anh đưa tay xoa xoa mặt vợ, giọng nói trầm xuống, "Mạn Mạn, sao em lại đến đây? Nơi này khắp nơi đều là gió cát, lại còn hoang vắng nữa."
Anh không thấy việc mình bị thương là gian nan, chỉ cảm thấy vợ mình phải đến đây là chịu khổ.
"Nghe nói anh bị thương, em hận không thể mọc cánh bay qua ngay lập tức."
Sau một loạt cảm giác sợ hãi nghẹt thở, cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Cảnh Thần, Khương Du Mạn nói ra lời tận đáy lòng: "Nơi này không hoang vắng, bởi vì có anh ở đây."
Phó Cảnh Thần chưa từng nghĩ cô sẽ nói ra lời như vậy, nhưng ánh mắt nghiêm túc của cô rõ ràng không phải đang đùa.
Anh vốn là người quen kiềm chế cảm xúc, nhưng lúc này lại không thể kiềm nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993507/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.