Thấy vậy, Tôn Thật Phủ đứng bên cạnh thầm buồn cười. Hắn cực kỳ nghi ngờ Tổng Tham mưu trưởng cố ý. Ai mà chẳng biết điểm yếu của Chính ủy là không có con gái? Trước kia thấy con gái nhà ai cũng thèm, mãi đến khi có cô cháu gái nhỏ này mới đỡ hơn một chút.
Cũng chỉ vì Chính ủy và Tần Đông Lăng có mối quan hệ thân thiết, chứ đổi là người khác mà khoe khoang như thế này thì đã bị ông mắng té tát rồi.
“Hừ, có cháu ngoại thì cũng chẳng có cháu gái ruột.”
Chính ủy lẩm bẩm vài câu. Vừa thấy nụ cười thoáng qua trên gương mặt Tần Đông Lăng, ông lập tức nhớ ra một chuyện khác.
“Lần trước, Viện trưởng Cao có đến nói với tôi về bệnh tình của cậu. Mừng là đã ổn định rồi, nhưng cậu vẫn nên mau chóng tiến hành phẫu thuật đi. Càng trì hoãn lâu, tiên lượng bệnh tình càng không tốt đâu.”
Năm xưa, ông phải lặn lội đến vùng biên mấy lần mới kéo được Tần Đông Lăng trở về, còn thường xuyên hỏi thăm tình hình bệnh của ông với Viện trưởng Cao, đương nhiên là nắm rõ tình hình. Chỉ là, mỗi lần khuyên bảo, thái độ của Tần Đông Lăng đều rất mơ hồ, không dứt khoát.
“Lần này xong việc tôi sẽ đi,” lần này, Tần Đông Lăng không còn nói lảng nữa.
Chính ủy vui mừng gật đầu.
Hai người lại bàn thêm vài câu về bệnh tình. Vì còn phải ghé qua nhà họ Khương, Tần Đông Lăng không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi.
Chính ủy nhìn bóng lưng ông khuất dần ở cổng, mãi lâu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993442/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.