Nghe thấy tiếng động, Khương Du Mạn ngẩng đầu nhìn lại: “Anh mau đến đây bế con đi, em vào bếp phụ mẹ.”
Phó Cảnh Thần ngồi xuống, trông có vẻ suy tư.
“Nghĩ gì thế?” Khương Du Mạn thắc mắc, chẳng lẽ ba cô đã nói gì với anh.
Phó Cảnh Thần nhìn cô, thần sắc nghiêm túc: “Đang nghĩ làm sao để thăng quân hàm nhanh hơn.”
Khương Du Mạn: “…”
Cô xích lại gần Phó Cảnh Thần: “Anh còn chê mình thăng chậm à? Không sợ Hạng Lập Phong xắn tay áo lên đ.á.n.h anh sao?”
Phó Cảnh Thần nhướng mày, ánh mắt như đang hỏi: Hạng Lập Phong dám sao?
“Cũng chỉ vì nể mặt Hải Đường thôi, không thì làm gì có phần cho anh khoe khoang,” Khương Du Mạn trừng mắt lườm anh một cái, “Với lại, có một số quân hàm bị giới hạn bởi tuổi tác. Anh chưa đến tuổi đó, dù quân công có đạt đến mấy cũng không thể thăng lên được.”
Phó Cảnh Thần đã là người dẫn đầu xa so với bạn bè cùng lứa, nhưng có những điều lệ, chế độ phải tuân thủ. Tuổi tác là quy định cứng nhắc, không thể vì anh ưu tú mà phá vỡ luật lệ.
Vừa lúc này trong bếp truyền đến tiếng động, Khương Du Mạn nói xong liền đi vào bếp phụ giúp.
Chỉ còn lại Phó Cảnh Thần ở đó, nhìn Tiểu Diệp đang chơi đùa vui vẻ dưới đất, rồi lại nhớ đến Phó Vọng Sơn ở Sư đoàn Mười chín xa xôi.
Tuổi tác của ba thì đủ rồi.
Tần Đông Lăng còn không biết, ý định ban đầu của ông là khích lệ con rể, nhưng kết quả lại tiện thể lôi cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993441/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.