Khương Du Mạn không rõ tâm tư của họ, thấy Tần Đông Lăng chịu ăn uống, trong lòng cô cũng vui vẻ.
Tần Đông Lăng uống một ngụm canh, suy nghĩ rồi nói: “Trong hôn nhân, hai người nương tựa, nâng đỡ lẫn nhau mới tốt.”
“Vâng.”
Khương Du Mạn nhìn ông, nhớ đến việc ông không có người thân bên cạnh, cô bổ sung: “Đồng chí hãy dưỡng bệnh thật tốt, sau này có cơ hội, cháu sẽ đưa Tiểu Diệp đến thăm ngài.”
Tiểu Diệp ?
Có lẽ ánh mắt chờ đợi ám chỉ của Tần Đông Lăng quá rõ ràng, Khương Du Mạn giải thích thêm một câu: “Là con trai cháu.”
Nghe vậy,
“Bang” một tiếng…
Cái muỗng trong tay Tần Đông Lăng rơi thẳng vào chén.
Âm thanh cái muỗng va chạm vào chén bát vang vọng trong phòng bệnh, không gian rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Tần Đông Lăng bình tĩnh nhìn Khương Du Mạn, gần như không thể tin vào tai mình.
Ông vừa mới tự trấn an bản thân chấp nhận tin con gái đã kết hôn, quay đi quay lại, cô lại nói cho ông biết, ông đã lên chức… ông ngoại rồi.
Niềm vui sướng quá lớn đã đ.á.n.h úp vị Tổng tham mưu trưởng chiến công hiển hách này, khiến ông rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Tôn Thật Phủ bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn trợn tròn mắt: “Đồng chí Khương Du Mạn, cô… cô đã có con rồi sao?”
“Vâng,” Khương Du Mạn khó hiểu nhìn hai người, không rõ vì sao phản ứng của họ lại lớn đến thế, “Thằng bé vừa tròn một tuổi thôi.”
Nghe vậy, Tôn Thật Phủ càng hít sâu một hơi, dùng khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944688/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.