Khu gia binh Sư đoàn 22,
Khương Du Mạn thức dậy từ rất sớm, bận rộn trong bếp nấu canh.
Phó mẹ nhìn thấy cô, có chút ngạc nhiên: “Mạn Mạn, con dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa à?”
“Tổng tham mưu trưởng đang nằm viện, con định đi thăm ông, mang theo chút đồ gọi là thành ý ạ,” Khương Du Mạn giải thích.
“À, ra là vậy.”
Phó mẹ chợt hiểu ra: “Mẹ thấy nồi canh này còn cần hầm thêm một lúc nữa. Con cứ đi Đoàn Văn công trước đi, để mẹ trông cho, trưa quay về lấy nhé.”
“Con cảm ơn mẹ ạ.” Giọng Khương Du Mạn đầy biết ơn.
Phó mẹ xua tay: “Khách sáo với mẹ gì chứ?”
Có mẹ chồng giúp trông chừng, Khương Du Mạn yên tâm ra khỏi nhà.
Đúng giữa trưa, cô tức tốc quay về từ Đoàn Văn công.
Mẹ Phó đã múc canh vào hộp đựng cẩn thận. Khương Du Mạn tìm một cái cốc uống nước trong phòng hai vợ chồng, đổ đầy nước suối linh tuyền từ không gian tùy thân vào đó.
Khi cô xách túi chuẩn bị bước ra cửa, Tiểu Diệp níu lấy mẹ không chịu rời, khóc thút thít. Mãi đến khi mẹ Phó ôm dỗ một hồi lâu, Khương Du Mạn mới có thể rời đi.
Nghe tiếng con khóc, lòng Khương Du Mạn cũng khó chịu vô cùng.
Nhưng cô đi thăm bệnh, điều đồng chí Tần Đông Lăng cần nhất là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Mang theo Tiểu Diệp sẽ làm phiền ông.
Cân nhắc điều đó, bước chân cô không ngừng, rất nhanh đã đến Bệnh viện Quân khu.
Đã đến từ hôm qua, Khương Du Mạn biết phòng bệnh của Tần Đông Lăng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944687/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.