Phó Tư Diệp tuy còn nhỏ nhưng đã biết nhìn sắc mặt, thấy gương mặt nghiêm nghị của ba, nó rất thức thời mà chọn cách im lặng.
“Mỗi người chỉ có một cái eo thôi đấy, con đừng làm mẹ gãy eo nhé, tiểu quỷ đòi nợ này!” Khương Du Mạn đi tới, điểm nhẹ vào mũi con, giả vờ giận dỗi.
Phó Tư Diệp chớp chớp mắt, nũng nịu gọi: “Mẹ, mẹ.”
Khương Du Mạn lập tức mềm lòng, hết cách với con.
“Không được làm mẹ con mệt.” Phó Cảnh Thần cúi đầu nhìn con trai, giọng vẫn nghiêm.
“Anh còn nói con.”
Khương Du Mạn liếc nhìn xung quanh, ghé sát tai anh, hạ giọng, “Eo đau thì anh cũng có phần, đại quỷ đòi nợ ạ.”
Nghĩ đến chuyện tối qua, nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua đôi mắt Phó Cảnh Thần.
Mấy thứ đặt trên tủ đầu giường vốn dĩ là do anh tự lo liệu, nhưng lần này lại là vợ anh phải đi bệnh viện lấy.
Trong lòng anh mừng rỡ, khó tránh khỏi muốn kéo cô "tiêu hao" thêm chút thời gian.
Đương nhiên, biết cô vợ nhỏ của mình da mặt mỏng, những lời này, Phó Cảnh Thần sẽ không bao giờ nói ra.
Anh cứ thế ung dung chấp nhận cái biệt danh kia.
Dù sao, vợ nói luôn đúng là được.
Vừa trò chuyện được mấy câu, ba người đã nhanh chóng đi đến đoạn đường có bóng râm.
Con đường về khu nhà gia binh, họ đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại đặc biệt khác lạ.
Phó Cảnh Thần rất nhiều lần nghiêng đầu nhìn cô, số lần nhiều quá, Khương Du Mạn không nhịn được ngước lên, “Anh cứ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944634/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.