Sở Văn Châu cũng không vừa: “Ai bảo mẹ cứ nhắc đến Khương Minh Hà làm gì?”
“Con bé đó chẳng phải do con tự ý ôm vào? Là mẹ cầu con đi ôm nó à?”
Hai mẹ con đều đang nổi nóng, lời nói cứa vào lòng nhau, sau vài câu liền tan rã trong không vui. Tối hôm đó, Sở Duyên Long cũng không trở về phòng.
Hứa Nhã Quân ôm một bụng tức giận, ngày hôm sau, đi thẳng về Hứa gia. Quý Phương Thư đã đến Bộ Tuyên truyền, không có ở nhà. Vừa bước vào cửa, chỉ có Hứa Thanh đang ở nhà.
Hứa Thanh thấy vẻ mặt bà ta không đúng, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Nhã Quân biết mọi chuyện ở Sở gia đều không thể giấu Hứa Thanh, nên không hề giấu giếm, kể hết mọi chuyện. Cuối cùng, bà ta nói: “Tối qua Duyên Long ngủ ở thư phòng, sáng nay cũng không thèm gặp mặt em một cái, hắn đi từ lúc nào em cũng không biết.”
Bao nhiêu năm nay, bà ta có được cuộc sống tốt đẹp thế này đều nhờ vào Sở gia. Giờ đây, Sở Duyên Long lại rõ ràng tình cũ khó quên, sâu trong lòng Hứa Nhã Quân cảm thấy vô cùng bất an.
Hứa Thanh: “Văn Châu đã lớn thế này rồi, em còn nghĩ nhiều làm gì nữa.” Hứa Thanh đã sớm biết sự tồn tại của Khương Du Mạn, nên không quá bất ngờ. Thái độ của ông ta như vậy, Hứa Nhã Quân còn gì không hiểu? Ông ta chắc chắn đã biết sự tồn tại của con gái Hứa Mi từ lâu, nhưng với không hề lộ ra, lại còn có thể bình thản ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944622/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.