“Trước kia chẳng phải đoàn trưởng Quý nói chúng ta phải đi mấy khu vực xa xôi sao?” Trong lúc những người khác gật đầu, Dương Vận lắm miệng hỏi một câu.
Lời này vừa thốt ra, mọi người theo bản năng liếc nhìn Văn Tâm.
Trang Uyển Bạch vội kéo tay Dương Vận.
Nhưng Dương Vận chẳng hề nao núng, cũng không định hòa giải, bà nhìn Tô Văn Tranh chờ câu trả lời.
Quý Phương Thư ngấm ngầm gây khó dễ cho đoàn văn công không phải là lần đầu. Văn Tâm trước đây cũng là đồng lõa, chẳng lẽ chỉ vì cô ta tạm thời đến đoàn văn công mà họ phải nể mặt sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Bà cảm thấy uất ức thay cho Khương Du Mạn.
Văn Tâm cúi đầu, cố gắng thu mình lại.
“Tôi đã gửi thư cho công hội rồi. Những nơi đó giờ đều do Đoàn Ca vũ Hướng Dương đi,” Tô Văn Tranh nhếch mép cười, “Ý của cấp trên là, vở 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》 cần được ưu tiên cho các quân khu có nhiều chiến sĩ trước.”
Theo "hướng" của 《Đi tới 》 thì sớm muộn gì Đoàn văn công cũng sẽ đi qua các nơi đó một lần.
Nhưng không cần phải biểu diễn xong hết trong vòng một tháng hội diễn này, như vậy sẽ không làm tiêu hao quá mức thể lực của nhóm nữ binh.
Nói tóm lại, trong cuộc đấu với Quý Phương Thư lần này, Tô Văn Tranh đã đại thắng.
Vì thế hôm nay bà mới vui vẻ đến vậy.
Khương Du Mạn, Dương Vận và Trang Uyển Bạch nhìn nhau, ai nấy đều rất mừng.
“À, đúng rồi.”
Nói đến đây, Tô Văn Tranh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944613/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.