Sân viện của khu gia binh này thấp, hàng xóm láng giềng đều rất thân thiết, tụ tập nói chuyện là chuyện thường ngày.
Đỗ Thu Hỷ quay sang lẩm bẩm với hàng xóm của mình: "Chị nói xem, nhà đối diện ngày nào cũng làm gì vậy nhỉ? Mấy ngày nay không biết ban ngày đi đâu, cứ phải đến lúc tan huấn mới đi theo về."
"Chắc là đi dạo chơi thôi?" Hàng xóm của cô ta đáp.
Đỗ Thu Hỷ hừ một tiếng: "Cả ngày đi ra ngoài lượn lờ, Phó doanh trưởng lẽ nào không tức giận sao? Ở khu này của chúng ta, nhiều người đều đi làm ở nhà máy, chỉ có cô ta là đặc biệt."
"Chị còn không biết đấy, hồi trước em muốn nhờ cô ta trông con, mỗi tháng còn đưa tiền nữa, mà cô ta cũng không chịu."
Nói câu này, ánh mắt Đỗ Thu Hỷ khinh thường đến mức muốn lật lên trời.
Ở nhà trông con kiếm tiền, một công việc tốt như thế mà cô ta lại không muốn, còn muốn làm cái gì nữa chứ?
"Người ta Phó doanh trưởng trợ cấp cao mà."
Hàng xóm nói một câu công bằng: "Cô ấy có tiền trợ cấp rồi, cũng không cần phải kiếm tiền."
"Thế thì có giống nhau được không?"
Đỗ Thu Hỷ hùng hồn nói: "Mẹ em từ nhỏ đã dạy rồi, mình có của riêng thì lưng mới cứng! Cô ta cầm tiền trợ cấp của Phó doanh trưởng đi tiêu xài khắp nơi, sao mà giống với tiền mình tự kiếm được?"
"Lỡ mà lúc nào Phó doanh trưởng không cho nữa, cô ta làm sao đây?"
Liên tiếp mấy câu hỏi khiến người hàng xóm cạn lời.
Nguyền rủa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944510/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.