Khương Minh Hà quá rõ Khương Du Mạn có bao nhiêu chữ nghĩa trong bụng. Đừng nói là viết kịch bản, hồi còn đi học, bài kiểm tra làm văn của cô ta có lần còn nộp giấy trắng. Cũng may mà là con gái của một liệt sĩ, không thì đã bị trường trực thuộc nhà máy dệt khuyên thôi học từ lâu rồi.
Bây giờ đi cùng Trang dẫn đầu đến đây, chắc chắn là do Trang dẫn đầu đã nghe lời cô ta nói, đang định yêu cầu Khương Du Mạn đừng bén mảng đến đoàn văn công nữa.
Còn việc Trang dẫn đầu quen biết Khương Du Mạn như thế nào… Khương Minh Hà quyết định bỏ qua chi tiết này. Nói tóm lại, trong thâm tâm cô ta không hề muốn liên tưởng Khương Du Mạn với "biên kịch mới".
“Này! Cô nói yêu cầu thấp là ý gì thế hả?”
Phó Hải Đường quay lại: “Chị dâu tôi học giỏi lắm đấy nhé! Chị ấy đọc sách viết chữ đều đỉnh!”
Khương Minh Hà liếc nhìn về phía trước, thấy Tô đoàn trưởng và Dương Vận không chú ý đến bên này, cô ta mới bĩu môi: “Cô đúng là bị lừa rồi!”
“Sao cô biết tôi bị lừa? Cô còn hiểu chị dâu tôi hơn cả tôi à?”
“... Dù sao cũng khẳng định không phải!” Khương Minh Hà cảm thấy một cục tức nghẹn lại trong lồng ngực, mặt đỏ gay.
Cô ta nghĩ Phó Hải Đường cố ý. Cố ý chắn họng cô ta, vì chắc chắn cô ta không chịu thừa nhận Khương Du Mạn là chị gái mình. Khốn nỗi câu nói này đúng là chạm vào chỗ đau, dù ấm ức đến mấy cũng chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944504/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.