Tối đến, Phó Cảnh Thần trở về. Cô nhân tiện kể qua chuyện cái ghế cho anh nghe.
Phó Cảnh Thần nói: “Vài hôm nữa anh phải đi công tác ở quân khu bên cạnh, đến lúc đó anh sẽ làm cho.”
“Anh đi làm việc gì thế?” Khương Du Mạn tò mò.
“Đi đón người.”
Phó Cảnh Thần vừa thấy ánh mắt tò mò của cô, liền biết cô đang nghĩ gì, anh mỉm cười: “Không đưa em đi cùng được đâu.”
Thấy Khương Du Mạn khoanh tay không nói gì, anh dừng lại một chút, rồi dỗ dành: “Đợi một tuần nữa, khi anh được nghỉ phép, anh sẽ xin nghỉ mang em và Tiểu Diệp đi chơi.”
Khương Du Mạn lúc này mới miễn cưỡng gật đầu, xem như đồng ý.
Cô cầm bức thư trên bàn lên, “À đúng rồi, hôm nay bố mẹ gửi thư tới rồi. Em định đợi anh về rồi cùng mở.”
Phó Cảnh Thần ôm Phó Tư Diệp vào lòng, xé phong bì thư. Ba người quây quần bên nhau cùng xem thư.
Hai phong thư với nét chữ rõ ràng, vừa nhìn đã biết là của hai người. Thư của mẹ Phó, hỏi thăm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ một lượt, sau đó bày tỏ nỗi nhớ thương của bà.
Thư của Phó Vọng Sơn, dặn dò người lớn chiếm một nửa, nửa còn lại là hỏi về tình hình Tiểu Diệp.
Ví dụ như cháu đã biết gọi ông bà chưa, có đáng yêu hơn một chút nào không?
Câu cuối cùng là: Phải lo chu toàn cho vợ con, cùng em gái, đừng quá lo lắng ở nhà, có rảnh thì nhớ gửi ảnh Tiểu Diệp về.”
Đọc những lời này, Khương Du Mạn và Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944497/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.