Vừa nghe lời này, Phó Hải Đường ngẩng phắt đầu lên, mắt sáng rực: “Anh, anh nói vậy là ý gì ạ?”
Chẳng lẽ anh đã tìm được cách gì rồi sao?
“Quân khu mình có nữ binh đấy.” Phó Cảnh Thần nói ngắn gọn.
Nếu em gái anh đồng ý, bên Sư trưởng Nguỵ chắc chắn cũng sẽ vui vẻ đề xuất với lãnh đạo Đoàn Văn công.
Phó Hải Đường nháy mắt nhíu mày: “Nhưng em nhớ đó là Đoàn Văn công mà! Hôm em đi căn-tin ăn cơm còn thấy họ nữa.”
Mấy cô nữ binh đó ai nấy đều xinh đẹp, thon thả, nhìn là biết nhảy múa ca hát rồi.
“Ừ.” Phó Cảnh Thần gật đầu: “Nhưng họ đều phải huấn luyện quân sự cơ bản.”
Đoàn Văn công tuy lấy văn nghệ làm trọng điểm, nhưng họ trước hết là người lính, sau đó mới là người làm văn nghệ.
Nói tóm lại, tố chất quân sự được xếp trước văn nghệ.
Huống hồ anh biết, trước đây Phó Vọng Sơn quy hoạch tương lai cho em gái cũng là muốn cô vào Đoàn Văn công.
“Em suy nghĩ thêm đã.”
Phó Hải Đường vẫn còn hơi rối rắm.
Cô hy vọng mình có thể vào một đại đội nữ binh tốt, như vậy mới có thể tôi luyện bản thân thật sự. Nữ binh đâu nhất thiết phải vào Đoàn Văn công.
Khương Du Mạn nói thêm: “Hải Đường, hiện tại ở đây tạm thời không có đơn vị nữ binh nào khác đâu.”
Ngay cả Đoàn Văn công hiện tại, cũng là do Sư đoàn 22 liên tiếp đoạt giải cao trong Hội thao quân sự, nên mới được đưa đến.
Nếu Phó Hải Đường muốn đi đơn vị nữ binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944485/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.