Sau khi trò chuyện thêm một lát, mẹ Phó nhận tiền, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần mới ôm Tiểu Diệp quay về phòng mình.
Ngày hôm sau, sáng sớm, hai vợ chồng thức dậy chuẩn bị đi làm thủ tục xin nghỉ việc ở trường.
Vừa bước ra cửa thì gặp Phó Hải Đường.
Đôi mắt cô sưng húp như hai quả hồ đào, nhưng thần sắc đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn nhắc lại chuyện không muốn đi nữa.
Hiển nhiên, đây đều là công lao của ba mẹ Phó.
“Hải Đường, sao mắt em sưng thế này? Hay để chị luộc quả trứng gà lăn qua lăn lại cho tan bớt nhé?” Khương Du Mạn lo lắng nói.
Phó Cảnh Thần không nói lời nào, trực tiếp đi thẳng vào bếp, luộc trứng gà cho em gái đắp mắt.
“Không cần phiền phức thế đâu.” Phó Hải Đường vẫn còn hơi ngại ngùng.
Hôm nay thấy mắt sưng đến độ này, cô cũng giật mình, không có mặt mũi nào đi làm nữa.
“Phiền phức gì chứ?”
Phó Cảnh Thần đi rồi, Khương Du Mạn liền kéo cô ngồi xuống hiên ngoài, an ủi: “Nếu trong lòng em khó chịu, cứ tâm sự với chị này.”
Nhìn ánh mắt khích lệ cùng thái độ kiên nhẫn của Khương Du Mạn, Phó Hải Đường rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trút hết lời trong lòng ra: “Em chỉ là không nỡ xa ba mẹ, nhưng lại cũng hiểu rõ, ba mẹ làm thế đều là vì nghĩ cho em.”
Bản thân cô cũng muốn vào bộ đội, nhưng nghĩ đến việc phải rời xa ba mẹ lại thấy lo lắng.
Nghĩ đến việc hiện tại lại khiến anh chị phải bận tâm vì mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944470/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.