Khương Du Mạn đại khái cũng đoán được anh đang nghĩ gì. Thấy mục đích đã đạt được, mắt mày cô tràn đầy ý cười.
Đúng vậy ! Cô cố ý đấy !
Phó Cảnh Thần ỷ vào sức trẻ nên không coi trọng vết thương, cô phải cho anh biết, vết thương trên người anh quan trọng cỡ nào.
Cảm giác thấy được mà không chạm được hiển nhiên không dễ chịu. Phó Cảnh Thần không ngủ được bao lâu thì đã tỉnh giấc.
Khương Du Mạn thì lại ngủ rất say.
Lúc cô tỉnh dậy, trời đã đến giờ tan tầm.
Dì Lý đang ở ngoài sân, nói chuyện với mẹ Phó.
Hôm qua lúc Phó Cảnh Thần trở về cũng nhờ có dì Lý giải vây nên hai người mới có thể mau chóng về nhà.
Khương Du Mạn chào hỏi dì Lý.
Dì Lý cười tủm tỉm đáp lời: “Mạn Mạn này, dì nghe mẹ cháu nói, cháu sắp theo về đơn vị rồi à? Ôi chao, đến đó tha hồ mà hưởng phúc!”
Ở đơn vị có nhà ăn, chỉ cần mang cặp lồng cơm đến là được múc cơm, không phải hưởng phúc thì là gì?
“Đâu ra mà hưởng phúc chứ?”
Mẹ Phó nói: “Việc phải lo cũng không ít đâu. Một mình nó phải lo cho cả nhà, lại còn phải chăm Tiểu Diệp nữa, bận rộn lắm.”
Bà cũng là người từng ở đơn vị. Có khi chỗ quân khu đóng quân còn chẳng bằng ở nông thôn này. Muốn mua gì cũng phải chờ đơn vị đi thu mua.
Dì Lý nghe xong, trợn tròn mắt: “Không thể nào! Chẳng lẽ còn không bằng cả chỗ chúng ta à?”
Bọn họ muốn mua gì thì còn có thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944469/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.