Phó Cảnh Thần không rảnh đôi co với hắn. Anh rất nóng lòng muốn xem Khương Du Mạn đã gửi gì tới. Hai người xa nhau lâu như vậy, ngày nào anh cũng nhớ cô.
Phong thư mở ra, anh đi đến một góc lấy ra hai tấm ảnh, ngoài ra còn có vài cánh hoa khô thoảng hương thơm nhẹ.
Ngoài những thứ đó ra, không có một chữ nào cả.
Phó Cảnh Thần nhìn người vợ trong ảnh, dường như có thể tưởng tượng được khoảnh khắc cô cười khi đặt những cánh hoa vào.
Ban đầu anh hơi thất vọng, nhưng nắm chặt những cánh hoa trong lòng bàn tay, tất cả lại biến thành nỗi nhớ nhung, nhớ nhung nhiều hơn gấp bội.
Anh nóng lòng muốn quay về bên cạnh cô ngay lập tức.
"Doanh trưởng." Lúc này, Lưu Ngọc Thành rón rén lại gần.
Phó Cảnh Thần hoàn hồn, cất ảnh đi, nhưng ý cười trong đáy mắt vẫn chưa tan.
Những người lính xung quanh thấy thần thái của anh như vậy, họ nhìn nhau, thì thầm: "Doanh trưởng, nhiệm vụ hôm nay của anh thành công phải không?"
Phó Cảnh Thần ngước mắt, không nói gì chính là ngầm thừa nhận.
Mọi người phấn khích vô cùng. Nếu không phải sợ bị "ác ma" này lôi ra thao luyện đến c.h.ế.t, họ đã muốn tung anh lên trời rồi.
Họ quá rõ nhiệm vụ đó khó khăn đến mức nào. Ba tay s.ú.n.g thiện xạ của Sư đoàn khác đều thất bại t.h.ả.m hại.
"Quả nhiên vẫn phải là Doanh trưởng của chúng ta! Mấy người kia cứ dạt sang một bên đi thôi!"
"Chẳng phải sao! Thần Phong Doanh ta lần này càng nở mày nở mặt, ha ha ha!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944462/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.