"Tay cậu bị thương?" Sắc mặt Nguỵ Lưu Cương biến đổi ngay lập tức.
Đây chính là tay s.ú.n.g thiện xạ át chủ bài của Sư đoàn 22! Nếu cánh tay này mà phế đi, ông biết tìm ai mà khóc?
"Chỉ là bị đạn sượt qua da thôi ạ." Phó Cảnh Thần thần sắc bình tĩnh.
"Dù chỉ là sượt qua da, cậu cũng phải coi trọng chứ!"
Nguỵ Lưu Cương xót xa nói: "Cậu thật là! Chẳng lẽ cậu không biết cánh tay của cậu quan trọng với Sư đoàn 22 đến mức nào sao? Lẽ ra cậu phải đi tìm quân y ngay lập tức!"
Phó Cảnh Thần không trả lời, nhìn ông: "Thưa Sư trưởng, tôi có được tính là lập công không?"
"Đương nhiên, công lớn là đằng khác!" Nguỵ Lưu Cương không cần nghĩ ngợi. "Chỉ cần tin này truyền ra, việc phục hồi chức Doanh trưởng cho cậu, không ai dám nói gì nữa."
Lần này Phó Cảnh Thần trở về, không biết có bao nhiêu người đang chờ đợi kết quả. Sự thật chứng minh, "vương" trong hoàn cảnh nào vẫn là "vương", lần này những kẻ đó phải hoàn toàn ngậm miệng.
Tất nhiên, ông cũng có thể "nhân tiện" vênh váo trước mặt mấy lão chiến hữu kia... khụ khụ.
Chuyện này không thể nói.
Nguỵ Lưu Cương nhìn Phó Cảnh Thần, chợt nhanh trí: "Chuyện của bố cậu cấp trên chắc chắn sẽ cho người điều tra lại. Ngoài chuyện đó ra, cậu muốn phần thưởng gì?"
Ông lén liếc nhìn Phó Cảnh Thần, là muốn thăng chức, hay xin trang bị gì đó cho Thần Phong Doanh?
Tự thấy mình đã đoán trúng chín phần, Nguỵ Lưu Cương rất tự tin ám chỉ: "Miễn là không quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944461/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.