Da mặt Khương Du Mạn lại không dày, bị ánh mắt của Phó Cảnh Thần làm cho xấu hổ, hạ giọng trêu chọc, "Phó Cảnh Thần, anh có thể có chút tiền đồ hơn không hả?"
Phó Cảnh Thần nhìn chằm chằm cô, khóe miệng vẫn giữ nguyên nét cười, "Ở chỗ em, hình như không được rồi."
Khương Du Mạn liếc anh một cái, đón lấy tiểu Diệp đang nằm trong vòng tay anh, vùi mặt cọ cọ vào mái tóc mềm mại của con trai.
Trên người trẻ con có một mùi sữa thơm mát, ngửi mùi hương này, lòng cô dịu lại không ít, cuối cùng cũng ngăn được những suy nghĩ lung tung trong đầu, sắc mặt không còn đỏ gay gắt nữa. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có gì đáng phải ngại ngùng. Họ đã là vợ chồng "già" rồi, cứ ... tự nhiên thôi.
Nghĩ thông suốt, sắc mặt Khương Du Mạn trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Đối diện với Phó Cảnh Thần, cô cũng không còn thấy quá bối rối.
Nhưng sự thật chứng minh, cô đã quá tự tin vào bản thân mình.
Phải đến khi đêm xuống, mệt đến mức chẳng muốn động đậy, cô mới thấm thía sự "kinh khủng" của việc một "cầm thú" bị bỏ đói lâu ngày. Anh vẫn dịu dàng đấy, dỗ dành đấy, nhưng lại chẳng biết đủ.
Sau một đêm quay cuồng, hôm sau cô ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh. Tỉnh dậy, cả người như vừa bị nghiền qua, động đậy một chút là đau nhức.
Quay đầu nhìn quanh, trong phòng không có ai, nhưng trên tủ đầu giường có đặt mấy cái bánh trứng gà.
Không cần đoán cũng biết là Phó Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915248/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.